CHÚNG TA KHÔNG THUỘC VỀ NHAU
Mai Ly
Bộ ba chúng ta chơi cùng nhau cũng khá lâu rồi nhỉ?!. Cậu, tôi và Thái Quân. Cả ba biết nhau từ thời thơ ấu-cái thời mà cùng nhau đi hái trộm xoài, mận nhà Ông Năm, hái thị nhà Bà Tư Mắm, cùng với một lũ choai choai làm do thám. Lúc nào đầu đàn cũng là cậu-người chúa hái trộm nhưng cũng là trùm sò học giỏi nhất trong lớp. Tôi nhớ có hôm chúng tôi lẻn vào vườn Ông Năm để hái mận, cậu lại phóc lên cây như một chú khỉ.
-“Woa, mận mùa này trái đẹp mà xum xuê phết nhỉ?” Cậu vừa trèo vừa ngước nhìn những quả mận mà xuýt xoa.
-“Bố sẽ thịt chúng mày ngay thử có ngọt không nào!” Cậu ta lúc nào cũng thế, xung phong trèo cây chỉ để mỗi cậu ta được hưởng trước mà thôi, khi nào ngán rồi mới hái đem xuống cho chúng tôi. Nhưng hôm nay hình như cậu ta bước ra khỏi nhà gặp bà bầu hay sao ý, con Lượm-con gái Ông Năm trạt tuổi chúng tôi, nó vừa ra ngoài và về với hai con Bẹt-rê to và hung dữ ngang giống Ngao Tây Tạng, thấy thế tôi và Quân hối cậu ấy xuống khi vừa mới cắn một phát vào quả mận chín mọng ấy. Cậu lật đật vứt đi và tụt nhanh xuống đất. Cùng lúc ấy ánh mắt của hai “đại ca vô tâm” này bắt được cậu và chạy,sủa đuổi theo chúng tôi. Tôi và Quân ở dưới đất nên chui qua lỗ chó trước cậu, còn cậu thì bị con chó cắn một phát, cũng may là chỉ rách áo và đỏ ửng ở vùng lưng thôi. Tối hôm đó Ông Năm sang nhà cậu mắng vốn, như mọi hôm cậu nghĩ người đánh phạt cậu là mẹ-mẹ dù biết có mo cau ở mông nên vẫn đánh cho qua chuyện vì mẹ rất thương cậu. Có ai ngờ hôm nay mẹ cậu bị tướt quyền đánh cậu mà thay vào đó là bố. Bố cậu đánh cái đầu tiên là biết cậu con trai hư của mình dở trò nên lấy miếng mo cau ấy ra rồi đánh cho cậu một trận no đòn. Kể từ khi ấy đứa nào đi ngang qua nhà Ông Năm ngước nhìn những trái xoài, trái mận chín mọng mà them thuồng thôi chứ không làm được gì sất.
Cũng đã trải qua một thời gian khi chúng tôi cứ lớn dần lớn dần cùng nhau theo năm tháng.
Vương Khải
Tôi từ nhỏ đã có tố chất quậy, chọc phá mọi người, cũng không ít lần bị đòn nhưng bù lại tôi là đứa học tốt nhất lớp nên cũng được mẹ cưng và tha trong những trận đòn giở trò của tôi. Có hôm tại không được may mắn khi thực hiện phi vụ ở nhà Ông Năm nên về tôi lại bị đòn. Những trận đòn này không phải là mẹ xử mà hôm nay bố tôi là người phạt. Bố đánh mông tôi xưng vù, kèm theo đó mắc tôi cũng xưng không kém. Hai đứa bạn thân nhất của tôi đứng thò thò thụt thụt ngoài cửa sổ xem xét tình hình của tôi. Tụi nó thấy tôi khóc xưng mắt ngó ra đầy vẻ mắc cỡ nên tụi nó thụt đầu lại. Sau trận đòn đó chúng tôi không đi ăn trộm nữa. Nhưng người khiến tôi phải xung phong đứng ra chịu trận chỉ có con nhỏ Mai Ly mà thôi.
-“Ê, nay Ly đi ngang qua nhà Ông Năm thấy mận nhà ổng chín nhìn phát thèm luôn á!” Chỉ một câu nói của nó mà tôi nổi máu anh hùng, tôi quyết hái để cho nó ăn cho thỏa thích, khi nhìn nó vui tự dưng trong lòng tôi cũng vui sướng theo. Thế nhưng nào ngờ hai con Bẹt-rê ở đâu chui ra làm tôi phải bị đòn ngượng chín cả mặt. Sáng hôm sau tôi gặp Mai Ly ở lớp nó hỏi thăm tôi xem có bị sao không.
-“Ông có sao không Khải? Bị đòn có đau lắm không?” Nó bị đòn thử đi rồi biết có đau hay không, vậy mà cũng hỏi. Những câu hỏi của nó thường khiến người khác bực mình, nhưng khi tôi nhìn thấy bộ dạng nó lo lắng cho tôi thì tôi chả thấy bực gì sất, mà còn thấy vui nữa chứ.
-“Tao không sao hết, mấy trận đòn đó có nhằm nhò gì!.” Tôi vẫn tỏ vẻ là không sao nhưng khi ngồi xuống ghế nó để ý thấy tôi tỏ vẻ đau khi mông chạm chưa tới ghế.
-“Ông đau như vậy mà còn nói không sao à. Có cần Ly bôi thuốc cho không?” Khi nghe tới đó tôi đỏ chín tận mang tai.
-“Thôi…thôi… không cần đâu, tao thoa thuốc ở nhà rồi!” Không hiểu nó con gái con lứa kiểu gì mà đòi thoa thuốc cho con trai cơ chứ. Nó nhìn thấy bộ dạng từ chối lia lịa của tôi nên nó đành tin là tôi thoa thuốc rồi. Kể từ lúc nào những gì nó bảo thích là tôi phải làm bằng được cho nó. Những khi nó buồn tôi cũng buồn theo. Những đứa con trai nào mà chọc ghẹo nó là tôi đánh cho tới tấp luôn và cũng vì thế mà tôi bị đòn rồi nó đòi thoa thuốc. Cứ như thế nó đã chiếm một vị trí trong tim tôi-tim của đứa con trai 12 tuổi với mối tình đầu đầy “nước mắt”.
Mai Ly
Tới bây giờ bộ ba chúng tôi vẫn học chung đại học nhưng không cùng ngành. Cậu thì ở chung và học cùng với Thái Quân còn tôi thì ở nhà dì của mình nên cũng khó gặp nhau, ngoài những giờ ở trường. Không biết cậu có tinh ý thấy tôi quan tâm cậu hơn mức bình thường không. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình muốn chăm sóc cậu kể từ khi cậu bị trận đòn vì tôi. Tôi biết cậu rất ra vẻ nhưng chỉ để che mắt cho những hành động vì tôi của cậu mà thôi. Nhưng hình như giờ đây chỉ có tôi nhớ cậu và đơn phương thích cậu. Những khi cậu bệnh tôi chỉ nhắn được vài tin hỏi thăm nhưng cậu có hay trong lòng tôi rất lo cho cậu. Ngày Noen năm nay, tôi được sự cho phép của dì đi ra ngoài chơi. Tôi vội rủ cậu và Thái Quân cùng đi, nhưng mục đích của tôi chỉ muốn được gặp cậu mà thôi. Hôm đó Thái Quân bận về quê thăm mẹ nên không đi chơi với chúng tôi được và hôm ấy tôi coi như là ngày hẹn hò đầu tiên của chúng tôi. Cậu thấy tôi với vẻ mặt rất vui nhưng lại làm ra vẻ lạnh lùng lắm. Tôi nhìn thấy cậu ấy như thế rất là ngầu và làm tôi thêm phần xuyến xao. Chúng tôi đi ăn rồi đi dạo. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi ngồi sau xe và vòng tay qua eo cậu ấy. Cũng may cậu không từ chối. Trong tim tôi dường như chỉ muốn cho cậu ấy biết tôi thích cậu ấy đến nhường nào.
-“Khải à Ly rất thích Khải!” Tôi không biết tại sao tôi lại nói cho cậu ấy chứ, thường những lời lẽ như thế thì con trai mở miệng mới đúng, nhưng tại những cơn sóng tình yêu bắt đầu nổi mạnh mẽ trong lồng ngực của tôi và buộc tôi phải nói ra với cậu. Tôi không biết phản ứng của cậu như thế nào mà chỉ biết cậu lái xe chậm dần lại và tay cậu kéo tay tôi để ôm qua eo cậu chặt hơn.
Tôi tựa vào vai cậu và nghĩ “buổi tối hạnh phúc nhất của mình là đây ư?!.”
Thái Quân
Từ khi lên lại thành phố tôi cảm thấy Vương Khải khác hẳn thường ngày. Nay cậu ấy chăm cầm điện thoại trên tay hơn là chơi game hoặc học bài. Cậu ấy cứ ngồi tủm tỉm cười một mình làm tôi thấy sợ. Tôi sợ cậu không còn quan tâm tôi nhiều như trước nữa, tôi sợ tôi có Khải ở bên nhưng không bắt được con tim của cậu ấy lại gần tôi. Tôi bắt đầu có cảm xúc với cậu từ khi nào? Hay là từ khi tôi bị một trận sốt thừa sống thiếu chết ấy. Trong trận sốt ấy cũng may có cậu ở bên cạnh chăm sóc tôi và luôn canh chừng tôi xem tôi đỡ sốt chưa, nấu cho tôi bát cháo hành nóng hổi bắt tôi phải cố ngồi dậy ăn cho kỳ hết. Chỉ những cử chỉ, hành động nhỏ của cậu cũng làm tôi lấy ấm lòng. Càng ngày tôi càng mến cậu và thích nũng nịu với cậu hơn. Cậu cũng “chiều” tôi nhưng đây có phải “chiều” vì tôi là bạn thân của cậu không hay là hơn thế. Và cũng vì thế từ khi nào tôi đã mất cảm giác thích con gái mà bình thường những cánh đàn ông đều thích. Tôi khá nhạy cảm với những hành động của cậu. Nó khiến tôi thấy khó chịu khi cậu cứ chú ý tới điện thoại mỗi khi có tin nhắn tới. Hết ngày này qua ngày khác trong mắt của cậu dường như không có tôi. Và thế là tôi quyết xem thử người khiến cậu cầm điện thoại miết mà bỏ bê tôi là ai. Nhân lúc cậu đi ra ngoài mua đồ, có một tin nhắn tới và tôi nhận ra số điện thoại ấy, không ai khác là của Mai Ly. Các cậu vẫn thân mật với nhau như thế này ư?!
-“Uhm, Ly biết rồi lát nữa Ly ăn!”
Tôi chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao nên coi những tin nhắn mà Khải đã gửi đi.
-“Làm ơn ăn uống đúng bữa dùm tui nha cô!”
-“Ly không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho cái dạ dày của Ly chứ, đau dạ dày mà vẫn ăn uống thất thường là sao? Lát Khải mua thuốc đem qua cho Ly nha, nhớ xuống nhà lấy á, Khải treo ở trước cổng, nghe tiếng chuông cửa là ra nghen!”
“Là thế ư?! Cậu đi mua thuốc cho Mai Ly ư?! Hai người đã thân thiết hơn mức bình thường như thế này từ khi nào vậy?!”… Trong đầu tôi toàn những suy nghĩ mà không cần lời giải đáp. Tôi thất vọng tràn trề. Tôi ngồi thẫn thờ ở góc phòng cho tới khi cậu về với vẻ mặt hớn hở vui tươi.
-“ Ủa sao mày ngồi thừ ra một đống vậy Quân?”
…
-“Mày ốm hả?”
…
-“Cái thằng này đau ở đâu sao hỏi không nói?”
Thấy vẻ mặt lo lắng của cậu càng khiến tim tôi đau nhói thêm.
-“Không sao tao ổn mà!”
-“Vậy mà tao tưởng mày bệnh, làm tao hết hồn không hà!”
Đúng rồi cậu hết hồn còn tim tôi đang hết máu đây. Suốt buổi tối tôi không nói chuyện với cậu nhiều như mọi hôm. Tôi nằm trăng trở không thể nào ngủ được, những suy nghĩ cứ bủa vây lấy tôi. Tôi không biết phải làm thế nào?. Sáng hôm sau tôi quyết định rời khỏi phòng không ở chung với cậu nữa. Nhưng trước khi đi tôi cũng muốn cho cậu biết tình cảm của tôi đối với cậu như thế nào, nếu cậu có ý với tôi thì câu sẽ đi tìm tôi chứ?!.
-“Khải à, tao không biết mày với Mai Ly thân thiết với nhau khi nào, nhưng tao biết tao ở cạnh mày mà trái tim mày chưa bao giờ ở cạnh tao đúng không? Tao rất rất thích mày, mỗi khi mày nấu đồ ăn cho tao tao cảm thấy tao là người hạnh phúc nhất, mày làm tao không còn cảm xúc với con gái nữa, tao đã yêu mày ư?. Hiện giờ cảm xúc trong tao đang rối bời nên tao muốn ra đi xa mày để xem tao có phải là người bình thường hay tao thuộc thế giới khác không? Tao biết con Mai Ly nó cũng rất thích mày và nó là tình đầu của mày. Mày hãy gửi lời tới Mai Ly rằng “nếu mà hai đứa bay sống không tốt thì coi chừng tao đó nha Ly” Còn đối với mày “nếu khi mày và tao cả hai không có vướng bận gì thì tao sẽ không để mày lướt qua tao dễ dàng vậy đâu nha!”.
Vương Khải
Khi đọc xong lá thư chỉ vỏn vẹn vài dòng này, tôi cũng cảm thấy có lỗi vì hành động của mình đã khiến người khác hiểu nhầm như thế, nhưng cũng may đó là bạn thân của tôi. Nó hiểu cảm xúc của tôi trao ai. Tôi đã chờ đợi mối tình đầu của mình tới bây giờ mới dám ngỏ lời yêu cô ấy nên tôi dám chắc tôi sẽ không buông cô ấy ra bằng mọi giá. Tôi mong cậu cũng sẽ hạnh phúc khi tìm được người thích hợp với mình và hãy chúc phúc cho chúng tôi.
Inbox face book to Thái Quân
-“Vài năm sau khi ra trường tôi và Mai Ly đã kết hôn và có với nhau một cô con gái với cái tên Sunny. Cô bé lúc nào cũng mang nắng ấm sưởi khắp căn nhà, làm cho mái nhà trở nên rực rỡ và vui tươi hơn.”
….
-“Còn cậu sau bao năm cũng đã check-in trên face book chàng trai của đời mình rồi à!. Tôi cảm thấy cuộc sống của chúng ta muôn màu muôn vẻ và vạn sự tùy duyên, cái duyên của cậu cũng đã đến bên cậu rồi. Chúc cậu hạnh phúc nhé bạn thân của tôi.”
Linh Tồ
nguồn:mualanh.com
No comments:
Post a Comment