Tuesday, December 12, 2017

Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh Chương 6


Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh

Chương 6: Giúp Đỡ Lauren

Tôi hoàn toàn thành thật khi nói rằng mình chẳng hề mong ngóng đến mùa Giáng Sinh đầu tiên - sau khi gia đình tôi dọn đến chỗ ở mới, xa rời sự thân ái của họ hàng và bạn bè. Tất nhiên tôi cũng có nghĩ tới quà cáp, nhưng mặc cho niềm vui mùa lễ mỗi lúc một tới gần, tôi vẫn giữ thái độ hoài nghi. Tôi nhớ quay quắt thời tiết lạnh lẽo ở đó, ca sôcôla nóng bốc khói thơm lừng, tiệc Giáng Sinh hàng năm tại nhà đứa bạn thân, gian phòng khách nhà tôi bừng sáng lên với những dây đèn trên cây thông, và trên tất cả, là lễ Giáng Sinh ở nhà bà ngoại...
Sau chuyến đi dài khoảng hai giờ, cả sáu người trong gia đình tôi kéo thốc vào căn bếp ấm áp của bà ngoại. Mùi thơm ngọt ngào của bánh quy mới nướng và mùi thơm lừng của thịt gà tây trong lò luôn khiến tôi chảy nước miếng. Bà ngoại hối hả bộn rộn với chiếc tạp dề dính đầy bột, miệng cười tươi và phân phát cho mỗi đứa chúng tôi một cái hôn. Bà than vãn về thời tiết lạnh lẽo, rồi xoa đầu chúng tôi và đẩy chúng tôi sang phòng khác chơi. Bốn chị em tôi nôn nao ngồi chờ đám anh em họ - con của dì tôi hoặc cậu tôi. Cuối cùng, khi chúng kéo ùa tới. Tất cả chúng tôi nháy mắt cho nhau và lao xuống tầng hầm, bí mật bàn tán về món quà Giáng Sinh.
Theo tôi nhớ được, hầu như Giáng Sinh nào chúng tôi cũng làm giống hệt như vậy. Nhưng từ khi gia đình tôi dọn nhà đi, truyền thống Giáng Sinh đó không còn nữa. Tôi cảm thấy mình tuyệt vọng trước một mùa Giáng Sinh hoàn toàn đổi khác. Tuy nhiên, với sự giúp đỡ của một con bé năm tuổi tên Lauren, tôi biết rốt lại thì mình cũng không đến nỗi bất hạnh như thế.
Trường học bắt đầu nghĩ lễ, và chúng tôi chuẩn bị đi mua sắm Giáng Sinh - không phải cho chúng tôi, không phải cho bạn bè, mà cho một con bé có tên Lauren. Con bé sống trong một gia đình nghèo xác nghèo xơ, và chúng tôi định mua những món quà Giáng Sinh mà gia đình nó không thể mua nổi.
Tôi vừa đi vừa nghĩ: Một con bé năm tuổi thích đồ chơi gì há? Nhưng khi tôi nhìn xuống danh sách mà mẹ nó gửi cho chúng tôi - thông qua nhà trường - thì tôi chẳng thấy đồ chơi đồ chiếc nào cả. Lauren chỉ xin ông già Nô-en bít tất, đồ lót, quần áo và giày... Trời, những món quà mà tôi luôn tỏ ra thất vọng khi nhận được. Tôi nhớ mình đã hăm hở chộp lấy cái hộp có dán nhãn "Ông già Nô-en tặng Maddy" và xé toạc tờ giấy bọc sặc sỡ sáng chói, để rồi nhìn thấy... quần áo. Tôi nhăn nhó đẩy nó sang một bên. Tôi không hề nghĩ rằng sẽ có người cần thiết những món đồ đó. Và chính xác con bé Lauren chỉ xin có thế thôi.
Bốn chị em tôi vui vẻ chọn lực quần áo cho Lauren. Tuy nhiên, công việc đi giao những món quà làm chúng tôi hơi bị sốc.
Chúng tôi ra đi rất sớm, khoảng bảy giờ sáng, để tránh làm bà mẹ của Lauren bị bối rối. Cả con đường còn yên ngủ, , thậm chí chẳng có tiếng chó sủa khi chúng tôi tới gần. Chúng tôi lái xe ngang qua các cửa hiệu bị bỏ hoang, các căn nhà và các xe lưu động điêu tàn. Nhiều nhà không có bảng số, khiến cho việc tìm nhà Lauren còn khó hơn. Cuối cùng, xe lưu động của Lauren nằm trên một rẻo đất nhỏ xíu bằng cái lỗ mũi. Rải đất này thật ra là một bãi bùn giữa đống rác và đống đồ gỗ hư hại.
Lối vào đã không có, mà hộp thư cũng chẳng có luôn. Mẹ tôi phải xoay sở dữ lắm mới tìm ra được chỗ đậu xe. Rồi, những bậc gỗ bị mục - dẫn mẹ con tôi tới cánh cửa cái - hình như chỉ muốn sập xuống dưới sức nặng của bà và bao quà kềnh càng. Toàn bộ khung cảnh nhuốm một vẻ tối tăm, u ám và tồi tàn. Đống quà xanh đỏ của mẹ tôi nổi bật lên trên phông nền đen đúa đó.
Mẹ tôi thận trọng bước lên bậc thềm gỗ, bà chậm rãi đặt bao đựng quà xuống sàn và gõ của vài cái. Khi mẹ tôi quay trở về xe thì cánh cửa bật mở. Một phụ nữ bước ra, vẻ mặt cau có và giận dữ.
Mẹ tôi thò đầu ra khỏi cửa xe, tươi cươi giải thích:
- Chúng tôi có quà cho Lauren.
Người phụ nữ không nghe rõ câu nói của mẹ tôi nên cứ đứng đó nhìn bằng cặp mắt vô cảm. Bà ấy không để ý tới bao đựng quà nằm nơi chân. Tôi vội chồm người tới và tắt động cơ đi. Mẹ tôi bước ra khỏi xe và giải thích một lần nữa:
- Chúng tôi có vài món quà Giáng Sinh tặng cho Lauren.
Ánh mắt tối tăm của bà ấy dịu xuống và bà ấy mỉm cười. Hình như bà ấy lúng túng tới nỗi không thể thốt thành lời. Tất cả chúng tôi đồng thanh nói to: "Chúc mừng Giáng Sinh!" rồi mẹ tôi lái xe đi - để lại phía sau lưng người phụ nữ vẫn còn đứng nơi ô cửa và mỉm cười nhìn theo.
Giáng Sinh năm đó, khi ngồi nhìn những gói quà bọc giấy sặc sỡ, nhìn cây thông chiếu ánh sáng lấp lánh, nhìn gia đình vui vẻ hạnh phúc, tôi nhớ đến Lauren. Tôi hy vọng nó cũng đang đón một ngày Giáng Sinh tuyệt vời cùng gia đình. Tôi nghĩ, hình như chúng tôi cũng góp phần vào để con bé năm tuổi vẫn còn tin rằng ồng già Nô-en là có thật.
Ngược lại, Lauren cũng giúp tôi nhận ra bản thân mình thật sự may mắn. Nhờ có con bé, tôi thật sự hiểu hết ý nghỉa của Giánh Sinh, đó là trao tặng và yêu thương. Với tôi, Giáng Sinh năm đó là ngày nghỉ lễ thật đáng nhớ. Dù Lauren đang ở đâu, tôi hy vọng nó cũng có ý nghĩ như vậy.
Maddy Lincoln, 13 tuổi.

Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh Chương 5


Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh

Chương 5: Món Quà Giáng Sinh

Người ta nói rằng có quá nhiều bạn bè đôi khi cũng gây phiền phức, và điều đó xảy ra trong trường hợp của tôi.
Một tuần lễ nữa là đến Giáng Sinh rồi, thế mà tên năm người thân trong danh sách của tôi vẫn chưa được tôi mua quà. Bởi vì bạn tin được không, trong túi tôi chỉ còn đúng ba đôla! Làm sao tôi mở miệng nói với ba mẹ tôi và ba người bạn của tôi rằng tôi chỉ có thể chi cho
mỗi người sáu mươi xu thôi?
Tôi đề nghị với Joanie, bạn thân của tôi:
- Năm nay tụi mình nên đặt ra giới hạn cho từng món quà đi.
Joanie đồng ý ngay:
- Hay đấy. THế thì mỗi món không được quá năm đôla nhé?
Tôi cảm thấy mình đúng là "trùm sò" khi kỳ kèo với nó:
- Nếu mỗi món không được quá sáu mươi xu thì cậu nghĩ sao?
Joanie mỉm cười:
- Mình cho rằng đây là lúc mình cần phải nhấn mạnh: quà cáp không quan trọng, chỉ có tình cảm mới quan trọng. Nhưng đừng trách mình nếu cậu sẽ nhận toàn là kẹo cao su!
Hoàn toàn không dễ dàng khi tôi cần lựa mua mỗi món quà với giá sáu mươi xu. Cho nên nó phải là những món quà nhỏ xíu với ý tưởng rất lớn lao. Chưa bao giờ tôi mất nhiều thời gian cho công việc suy nghĩ này, làm sao để tặng quà cho đúng người.
Cuối cùng, ngày Giánh Sinh cũng tới. Tôi lo lắng lắm, không biết người ta sẽ nghĩ gì sau khi nhận món quà "rẻ tiền" của tôi.
Tôi tặng mẹ một cây nến thơm cùng với dòng chữ "Mẹ là ánh sáng rực rỡ nhất trong đời con." Mẹ tôi suýt khóc khi đọc hàng chữ đó.
Tôi tặng anh tôi một cây thước gỗ. Trên mặt sau cây thước, tôi viết "Trên đời này, không người anh trai nào có thể so sánh được với anh". Anh tôi tặng lại tôi gói đường với dòng chữ "Em thật ngọt ngào". Tôi xúc động lắm. Anh tôi chưa từng nói câu đó với tôi bao giờ.
Phần Joanie, tôi sơn phết một đôi giày cũ, đính những bông hoa ép khô lên trên đó và kèm theo mảnh giấy nhỏ viết rằng "Không ai có thể chất đầy đôi giày của cậu." Nó tặng lại tôi một cái lông gà và một băng cá nhân. Nó nói rằng tôi thường cù lét vào sườn nó, làm nó cười lăn lộn cho tới khi nó bị xốc hông.
Và hai người bạn kia, một đứa thì tôi tặng cây quạt giấy, và viết trên đó hàng chữ "Mình là một fan cuồng nhiệt nhất của cậu." Còn đứa kia, tôi tặng cái máy tính giá một đôla và viết "Bạn luôn có thể tin cậy nơi mình." Tụi nó tặng lại tôi một cái móng ngựa rỉ sét để lấy hên, và một bó que được cột chặt bằng sợi dây đỏ, bởi vì "bạn bè phải luôn sát cánh bên nhau".
Trong mùa Giáng Sinh năm đó, những món quà "rẻ tiền" là thứ mà tôi nhớ nhất. Anh tôi nghĩ rằng tôi ngọt ngào. Mẹ tôi biết bà ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Joanie nghĩ tôi luôn làm nó tức cười - và điều đó thật cần thiết, vì ba nó mới bỏ đi và nó nhớ ba nó lắm.
Trước Giáng Sinh, tôi lo mình không có đủ tiền mua quà cho mọi người, thế mà tôi vẫn mua đủ và còn dư lại những hai mươi xu! Giờ đây, chúng tôi thường nhắc lại những món quà "rẻ tiền" đó, giá cả chỉ tính bằng vài chục xu, nhưng chúng tôi thật sự thổ lộ tình cảm ra cho nhau biết.
Trên kệ sách, tôi còn giữ lại một gói đường, một cái lông gà, một móng ngựa và một bó que... Và chúng hoàn toàn vô giá.
Storm Stafford

Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh Chương 4


Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh

Chương 4: Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh

Thay cho sự rộn ràng và những tiếng cười giòn giã, cậu bé Frank Wilson mười ba tuổi không hề thấy vui vẻ chút nào. Sự thật là Frank nhận được đầy đủ những món quà mà cậu mong muốn, và cậu rất thích không khí gia đình sum họp truyền thống trong đêm trước Giáng Sinh - năm nay được tổ chức tại nhà cô Susan. Buổi họp mặt không ngoài mục đích để mọi người trao đổi quà tặng cũng như những lời chúc tốt đẹp nhất.
Nhưng Frank không vui, vì đây là mùa Giáng Sinh đầu tiên cậu đón mà không có mặt anh trai của cậu. Anh trai Frank đã mất vì tai nạn giao thông trong năm. Frank rất nhớ anh ấy, nhớ mối quan hệ thân thiết mà hai anh em từng có với nhau.
Frank tạm biệt mọi người và giải thích với ba mẹ rằng cậu phải về sớm để gặp một người bạn. Rồi từ nhà người bạn, cậu có thể cuốc bộ về nhà. Vì trời bên ngoài lạnh giá, Frank mặc chiếc áo khoác ca-rô mới vào người. Đó là món quà mà cậu thích nhất. Còn những món quà khác cậu nhét chúng vào chiếc xe trượt tuyết - cũng là quà mới được tặng.
Rồi Frank bước ra đường, hy vọng có thể tìm ra anh đội trưởng đội tuần tra Hướng Đạo Sinh của cậu. Dù có kiến thức rộng, người đội trưởng ấy sống ở khu Flats - một khu vực dành cho những người nghèo nhất của thị trấn - và anh ấy làm nhiều công việc kỳ quặc để kiếm tiền giúo đỡ gia đình. Nhưng Frank đã thất vọng, anh đội trưởng không có nhà.
Khi Frank đang cuốc bộ dọc theo con phố để về nhà, cậu thoáng thấy vài cây thông Giáng Sinh và dây đèn trang trí trong nhiều căn nhà nhỏ. Rồi, qua một ô cửa sổ phía trước, cậu thấy một căn phòng tồi tàn với những chiếc tất mòn xùi đang treo lủng lẳng trên cái lò sưởi trống rỗng. Một phụ nữ ngồi gần đó đang khóc rấm rứt.
Mấy chiếc tất nhắc Frank nhớ đến những năm trước, hai anh em cậu luôn treo tất bên cạnh nhau. Và sáng hôm sau, chúng căng phồng ra vì những món quà tặng. Một ý nghĩ thoáng qua đầu Frank, cậu vẫn chưa thực hiện "việc tốt" cho ngày hôm nay.
Frank gõ nhẹ cánh cửa. Giọng nói buồn bã của một phụ nữ vọng ra:
- Vâng?
- Cháu vào được không ạ?
Người phụ nữ vừa mở cửa vừa nói:
- Mời cháu vào...
Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe trượt chất đầy quà, bà ấy tưởng Frank đi quyên đồ đặc nên nói nhanh:
- Nhưng tôi không có thức ăn hay quà gì cho cháu đâu. Thậm chí tôi chẳng còn gì cho lũ trẻ nhà tôi nữa.
Frank trả lời:
- Đó không phải là lý do để cháu đến đây. Xin bà cứ chọn và lấy ra khỏi chiếc xe những món quà nào bà muốn tặng các con bà.
Người phụ nữ kinh ngạc thốt lên với vẻ biết ơn:
- Chúa ơi! Xin Chúa phù hộ cho cháu!
Bà ấy lực vài gói kẹo, một thiết bị chơi game, một máy bay đồ chơi và một hộp ô chữ. Khi bà ấy cầm cái đèn Hướng Đạo Sinh mới toanh, Frank suýt buột miệng kêu lên. Cuối cùng, mấy chiếc tất đã căng phồng.
Khi Frank chuẩn bị ra đi, người phụ nữ vội hỏi:
- Cháu không cho cô biết tên ư?
Frank trả lời:
- Bà cứ gọi cháu là Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh.
Chuyến thăm viếng để lại trong tim cậu bé một cảm giác ấm áp. Cậu hiểu rằng nỗi đau của cậu không phải là nỗi đau duy nhất trên đời này. Trước khi Frank rời khu Flats, cậu đã kịp phân phát hết những gói quà con lại. Cái áo khoác ca-rô mới toanh đã nằm gọn trên người một đứa trẻ đang rét run vì lạnh.
Cuối cùng Frank mệt nhọc lê bước trên con đường lạnh lẽo để về nhà. Cho đi hết cả một chiếc xe đầy quà, giờ đây Frank không thể nghĩ ra bất cứ lý do gì để giải thích với ba mẹ. Frank tự hỏi làm sao cậu có thể làm cho họ hiểu được.
Khi Frank vừa bước vào nhà, ba cậu hỏi ngay:
- Quà của con đâu hết rồi, con trai?
- Con đem cho hết rồi ạ.
- Cái gì? Chiếc máy bay của cô Susan? Cái áo khoác ca-rô của bà nội? Cây đèn pin Hướng Đạo Sinh của con? Ba mẹ tưởng con rất vui với những món quà đó.
Frank rụt rè trả lời:
- Con đã... rất vui ạ.
Mẹ cậu lên tiếng hỏi:
- Nhưng Frank à, sao con có thể bốc đồng như vậy? Ba mẹ sẽ giải thích ra sao với mọi người đây? Họ vì yêu thương con mà dành ra nhiều thời gian để đi mua sắm cho con!
Giọng ba cậu cứng rắn:
- Frank, đó là sự lựa chọn của con. Ba mẹ không có đủ tiền để mua quà cho con đâu.
Anh trai thì đi xa mãi, ba mẹ thì thất vọng về cậu, đột nhiên Frank cảm thấy hoàn toàn cô độc. Cậu không hề mong đợi phần thưởng cho sự rộng rãi của cậu. Vì cậu biết bản thân của một việc làm tốt luôn là phần thưởng cho cậu. Nó đáng giá hơn bất cứ điều gì khác. Vì vậy cậu không muốn lấy lại những gói quà đó, tuy nhiên, cậu tự hỏi, trong đời cậu, liệu cậu có còn nhận thêm một niềm vui thật sự nào nữa không.
Frank tưởng cậu có được một buổi tối trọn vẹn, nhưng nó trượt đi mất. Frank nghĩ về anh trai và thiếp ngủ trong nước mắt.
Sáng hôm sau, Frank bước xuống cầu thang thì thấy ba mẹ cậu đang nghe chương trình nhạc Giáng Sinh qua ra-đi-ô. Thế rồi một giọng thông báo cắt ngang chương trình:
- Chào quý vị, chúc mừng Giáng Sinh Vui Vẻ! Câu chuyện Giáng Sinh hay nhất mà sáng nay chúng tôi sẽ kể đến từ khu Flats. Sáng nay, một cậu bé tàn tật ở khu Flats đang có chiếc xe trượt tuyết mới, một cậu bé khác đang có một chiếc áo khoác ca-rô mới nguyên... Và nhiều gia đình ở đó kể lại rằng đêm qua con cái của họ rất vui vì nhận được quà từ một cậu trai trẻ tuổi, người đã khiêm tốn tự giới thiệu là một Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh. Không ai có thể nhận ra lý lịch của cậu, nhưng bọn trẻ ở khu Flats tuyên bố rằng người Hướng Đạo Sinh Đêm Giáng Sinh chính là đại diện của ông già Nô-en.
Frank cảm thấy cánh tay ba cậu quàng quanh vai cậu, và cậu thấy mẹ cậu mỉm cười qua làn nước mắt. Bà âu yếm nói:
- Sao con không nói cho ba mẹ biết? Ba mẹ đã không hiểu điều đó. Con trai à, ba mẹ thật sự hãnh diện về con.
Samuel D.Bogan

Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh Chương 3


Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh

Chương 3: Quả Trứng Phục Sinh

Chỉ còn một tuần lễ nữa đến ngày Phục Sinh thì rađiô bắt đầu phát thông báo. Ngày nào Ashley - con gái năm tuổi của tôi - và tôi cũng lắng nghe các thông tin cập nhật về cuộc thi tìn kiếm quả trứng Phục Sinh sắp diễn ra tại các công viên nhỏ trong khu vực chúng tôi.
Sau khi nghe thông báo nhiều lần, Ashley bắt đầu van nài tôi dẫn nó đi tham gia cuộc thi tìm kiếm trứng vào cuối tuần tới. Trong thâm tâm, tôi biết những cuộc thi như thế này có thể làm cho bọn trẻ thất vọng. Trong cuộc thi, có quá nhiều đứa trẻ giành nhau tìm kiếm những quả trứng, thì việc Ashley không tìm ra quả trứng nào là điều dễ hiểu thôi. Tuy nhiên, tôi không muốn mình là nguyên nhân làm con bé thất vọng, nên tôi mỉm cười, đồng ý dẫn nó đi với hy vọng rằng Ashley có thể tìm ra được ít nhất là một quả trứng.
Thứ Bảy đến, chúng tôi lái xe tới công viên và Ashley tuyên bố nó sẽ là đứa giỏi nhất. Trong bãi đậu xe, đám trẻ tham gia cuộc thi đứng lố nhố. Hoảng hốt trước cảnh hỗn loạn đó, tôi chợt nghĩ tới việc quay xe trở về nhà trong lúc Ashley hớn hở nhảy ra khỏi chỗ ngồi. Tay cầm cái rổ, con bé hăng hái bước vào cuộc thi. Hầu như nó chẳng ngã lòng chút nào trước đám đông đang nhốn nháo.
Trong khu vực tổ chức cuộc thi có tiếng loa thông báo. Họ nói rằng, sáng hôm đó, Chú Thỏ Phục Sinh đã giấu hàng trăm quả trứng, và bên trong mỗi quả trứng chứa đựng một sự bất ngờ. Ánh mắt Ashley sáng ngời lên khi nó tưởng tượng tới kho báu mà nó tìm thấy trong những quả trứng đặc biệt đó.
Tôi nhìn quanh bãi đất trống được căng dây thừng - dành riêng cho cuộc thi - và dễ dàng nhìn thấy nhiều quả trứng nằm lăn lóc trên mặt đất. Để đảo bảo cuộc thi hoàn toàn công bằng, bãi đất trống được chăng dây thừng và chia thành nhiều ô khác nhau, mỗi ô dành cho một độ tuổi riêng biệt. Khi tiếng còi cất lên và sợi dây thừng được hạ xuống, đám trẻ chạy vào bãi đất trống và lượm thật nhanh những quả trứng mà chúng có thể nhìn thấy. Sau khi cuộc thi chấm dứt, bọn trẻ lại băng qua bãi đất trống để trở về chỗ cũ.
Nét thất vọng hiện rõ trên gương mặt của những đứa trẻ không lượm được quả trứng nào. Nhiều nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt của nhựng đứa trẻ lượm được trứng. Tôi tìm kiếm Ashley trong đám đông, tự hỏi có phải nó đang nhập bọn cùng với đám trẻ ra về với cái rổ không. Tôi hy vọng trái tim nó không cảm thấy đau khổ lắm trước điều đó.
Thế rồi tôi bắt gặp Ashley đang tung tăng chạy về phía tôi. Cái rổ vẫn không rời khỏi tay nó. Tôi thở ra nhẹ nhõm vì thấy nó nhe răng cười thật tươi. Nó chìa cái rổ ra khoe, và tôi đếm được ba quả trứng ở trong rổ. Con bé ngồi phịch xuống bãi cỏ, cầm lên một quả trứng và vặn mở nó ra.
Trong quả trứng cái là vé tặng một bữa ăn tại cửa tiệm McDonald. Ashley sung sướng reo lên, không cần biết điều gì nằm trong hai quả trứng còn lại. Thế rồi mẹ con tôi quyết định lái xa tới cửa tiệm đó ăn trưa.
Khi Ashley lắc quả trứng thứ hai, nó kêu lóc ca lóc cóc. Và bí ẩn được giải đáp ngay khi vài đồng xu bằng vàng của cửa tiệm Pizza lăn ra khỏi quả trứng bằng nhựa. Ashley ngước cặp mắt van nài lên nhìn tôi và hỏi rằng chúng tôi có thể tới đó sau khi kết thúc bữa ăn tại McDonald được không. Tôi gật đầu đồng ý, và nó hớn hở mở tiếp quả trứng thứ ba.
Tôi nghĩ, sẽ không còn điều gì tuyệt vời hơn hai bất ngờ trên cho tới khi tôi tận mắt nhìn một vật nằm trong quả trứng thứ ba. Đó là cái vé mua đồ chơi miễn phí trị giá năm mươi đô la tại cửa tiệm Toys "R" Us!
Ashley đã thắng giải độc đắc!
Con bé nhảy loi choi lên vì xúc động - đúng như tôi dự đoán. Nhưng cho tới khi chúng tôi ngồi vào trong xe, tôi mới biết rằng niềm vui của con gái tôi chẳng phải là do nó trúng thưởng đâu.
Ashley hỏi tôi:
- Mẹ ơi, trên đường về nhà. mẹ ghé vào khu thương mại được không?
Tôi cho rằng nó muốn sử dụng cái vé mua đồ chơi miễn phí nên gật đầu đồng ý. Vừa gài dây lưng an toàn cho nó, tôi vừa hỏi nó mua món đồ chơi gì.
Ashley trả lời:
- Mẹ ơi, con không muốn mua đồ chơi cho con đâu. Con muốn mua đồ chơi cho một thiên thần .
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
- Một thiên thần à?
Tôi không hiểu con bé muốn nói gì. Và ngay lúc đó, tôi nhớ đến điều đã xảy ra trong suốt mùa Giáng Sinhn trước.
Mùa Giáng Sinh năm ngoái, Ashley và tôi cùng đi mua sắm tại một khu thương mại. Chúng tôi tới gần một cây thông khổng lồ đứng sừng sững giữa đại sảnh, với những thiên thần bằng giấy treo trên các cành cây. Trên mỗi thiên thần có viết tên của một đứa trẻ. Ashley hỏi tôi, những cái tên đó để làm gì. Tôi giải thích rằng, đôi khi ông già Nô-en không thể đến thăm hết các đứa trẻ được, ông bèn gởi tên những đứa trẻ đó tới Đội quân Cứu tế. Họ viết tên của chúng lên các thiên thần rồi treo trên cây thông đặc biệt này. Bằng cách đó, mọi người có thể giúp đỡ ông già Nô-en và gởi quà đến cho những đứa trẻ có tên trên các thiên thần. Cây thông này được gọi là Cây Thiên Thần.
Ashley nghe giải thích xong, cứ đứng chôn chân nhìn thân cây khổng lồ với những cái tên được treo lủng lẳng trên đó. Nghĩ rằng mình đã thỏa mãn sự tò mò của con bé, tôi lôi nó đi chỗ khác để tôi có thể nhanh chóng tìm kiếm những món đồ cần thiết đã được tôi ghi đầy đủ trong tờ giấy nhỏ.
Tối hôm đó, trước khi lên giường ngủ, Ashley muốn biết chuyện gì xảy ra cho những thiên thần không được bất cứ ai tặng quà.
Tôi giải thích rằng, Đội quân Cứu tế sẽ cố gắng tìm mọi cách để mỗi đứa trẻ đều được ông già Nô-en đến thăm vào đêm Giáng Sinh. Con bé nhắm mắt lại rồi thiếp dần vào giấc ngủ.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã chấm dứt, thế mà giờ đây, nhiều tháng sau, tôi mới biết con gái tôi không hề quên chuyện những cái tên trên Cây Thiên Thần. Tôi tấp xe vào lề đường và nhìn sâu vào đôi mắt của đứa con gái nhỏ đang ngồi bên cạnh tôi. Dẫu hình hài bé nhỏ, lòng thương cảm của nó đối với người khác thật lớn lao. Tôi giải thích cho nó biết rằng Cây Thiên Thần chỉ xuất hiện vào mùa Giáng Sinh mà thôi, còn lúc này mới chỉ là Phục Sinh. Không có thiên thần nào vào mùa này trong năm cả.
Ashley ngồi lặng thinh trong giây lát rồi nhìn tôi, hỏi:
- Mẹ ơi, chúng ta có thể để dành số tiền này cho tới Giáng Sinh được không?
Tôi trả lời:
- Được. Và chúng ta sẽ làm cho một đứa trẻ nào đó vô cùng sung sướng!
Tôi nhìn vẻ kích động trên gương mặt Ashley và nhận ra rằng, từ bấy lâu nay, tôi có thói quen là ngày Giáng Sinh chỉ biết mua quà tặng cho gia đình và bạn bè, trang hoàng nhà cửa, chế biến món ăn lạ cho bữa tối Giáng Sinh mà thôi. Giờ đây, đứa con gái năm tuổi của tôi cho tôi biết rằng, Giáng Sinh còn là dịp để giúp đỡ những người kém may mắn hơn. Lòng thương cảm của nó giúp tôi nhận ra ý nghĩa thật sự của tinh thần ngày Giáng Sinh
Mùa Giáng Sinh tới, tôi và Ashley lái xe tới khu thương mại vào đúng ngày đầu tiên Đội quân Cứu tế dựng Cây Thiên Thần khổng lồ giữa đại sảnh. Chúng tôi nhanh chóng chọn hai thiên thần - một cho Ashley và một cho tôi - và với nụ cười tươi rói nở trên gương mặt, chúng tôi bắt đầu chuyến mua sắm đặc biệt.
Kể từ tháng Mười Hai năm đó, chúng tôi khởi xướng lên một truyền thống về Giáng Sinh. Và truyền thống đó được bắt nguồn bởi cuộc thi tìm quả trứng Phục Sinh, bởi đứa con gái nhỏ có tấm lòng thương người bao la rộng lớn.
Dennise Peebles

Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh Chương 1

Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh

Chương 1: Dây Đèn Giáng Sinh Cho Lena

Tối hôm đó đúng là một buổi tối mùa đông tuyệt vời để lang thang chiêm ngưỡng các dây đèn Giáng Sinh. Tôi hét lên bầu trời với hai đứa con tôi:
- Nhanh lên các con! Ba ra ngoài rồi! Ba đang làm nóng chiếc xe đấy!
Lập tức, những âm thanh láo nháo đáp lời tôi. Abigail, đứa con gái sáu tuổi của tôi trượt mông xuống tay vịn cầu thang và hỏi:
- Mẹ ơi! Mẹ ơi! Sôcôla nóng có chưa?
Tôi vừa mỉm cười với Simeon - thằng con trai hai tuổi - vừa trả lời:
- Có rồi. Ở trong xe đấy.
Tất cả chúng tôi đều mặc đồ ngủ để ra ngoài. Rốt lại thì đây là truyền thống Giáng Sinh mà! Mỗi năm, trước ngày lễ Giáng Sinh, chúng tôi mặc đồ ngủ vào người, mang theo một bao đầy bánh snack và chất nhau lên chiếc xe tải nhỏ để đi ngắm nghía cách trang trí dây đèn của các nhà hàng xóm.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa thì Abigail làm tôi bất ngờ bằng câu hỏi:
- Mẹ ơi, khi con làm việc nhà, mẹ có thể cho con thêm tiền được không? Con muốn mua tặng ba, mẹ, em Simeon những món quà Giáng Sinh đẹp nhất!
Tôi mỉm cười nói với nó:
- Món quà đẹp nhất là món quà xuất phát từ trái tim.
Tôi nhớ lại bức tranh cầu vồng mà con bé vẽ tặng tôi vào hôm trước, sau khi nó biết rằng tôi không được khỏe lắm.
- Có phả mẹ muốn nói rằng, thay vì đi mua đồ ở tiệm, vẫn còn những cách khác tặng quà cho người ta?
Tôi cài dây lưng an toàn cho nó, gật đầu:
- Phải, mọi người chỉ cần soi vào trái tim của họ là họ có thể thấy nhiều món quà tốt đẹp nhất để trao tặng.
Ổn định chỗ ngồi xong, chúng tôi mở gói snack ra và chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Hai đứa trẻ reo hò lên khi nhìn thấy chúng tôi đi từ nhà này sang nhà kia, nhìn thấy nào người tuyết, nào ông già Nô-en và chiếc xe hươu... Khung cảnh trước mặt chúng tôi mờ mờ ảo ảo và lung linh ánh sáng với những dây đèn Giáng Sinh.
Đột nhiên, tuyết bắt đầu rơi nhẹ khi chúng tôi lái xe vòng quanh góc đường dẫn tới khu xóm cũ mà vợ chồng tôi từng sống cách đây nhiều năm. Ánh đèn pha chiếu vào ngôi nhà gạch nằm ở đầu đường. Ngôi nhà có vẻ tăm tối so với nhiều chùm dây đèn rực rỡ của hàng xóm chung quanh.
Từ phía sau, Abigail nói vọng lên:
- Mẹ ơi, những người sống trong ngôi nhà đó chắc họ không thích Giáng Sinh lắm.
Chồng tôi dừng xe lại bên lề đường và trả lời:
- Không phải đâu, con. Thật ra, ngôi nhà của họ từng được khen ngợi là có cách trang trí đẹp nhất vùng.
Jeff vỗ vỗ lên tay tôi, và tôi thở dài khi nhớ tới ông bà Lena. Họ đã vui sướng như thế nào khi cố trang trí ngôi nhà thật đẹp trước ngày Giáng Sinh. Họ nói với tôi: "Chúng tôi cố gắng vì bọn trẻ đấy. Chúng tôi thường tưởng tượng ra cảnh chúng ngồi nơi băng ghế sau trong xe hơi, nét mặt của chúng ngời sáng lên khi chiêm ngưỡng ngôi nhà của chúng tôi".
Abigail thức tỉnh tôi trở về hiện tại bằng câu hỏi:
- Tại sao họ không trang trí ngôi nhà của họ nữa?
Tôi lựa lời, trong đầu tôi nghĩ tới những ngày đen tối khi chồng bà Lena nằm trong bệnh viện:
- À... chồng bà Lena chết cách đây vài năm rồi. Lúc này bà Lena già lắm. Bà chỉ có một người con trai và anh ấy là quân nhân đang sống ở một nơi rất xa.
Abigail yêu cầu:
- Nói cho con biết về bà Lena đi.
Thế là tôi và Jeff thay nhau kể cho con bé nghe về người hàng xóm cũ, về những công việc mà bà ấy hay làm. Jeff kết luận:
- Mỗi Chủ Nhật, sau khi tang lễ nhà thờ ra, bà ấy thường nướng bánh quy và mời ba mẹ ghé nhà chơi. Bà ấy là con người rất tuyệt vời.
Abigail ngước đôi mắt xanh biếc lên nói:
- Chúng ta đến thăm bà ấy lúc này được không?
Simeon ủng hộ yêu cầu của Abigail bằng một tiếng reo hô hăng hái. Nghe vậy, Jeff và tôi cùng nhìn xuống bộ đồ ngủ. Chồng tôi xoa xoa cái trán và nói:
- Anh biết một ngày nào đó, chuyện này thể nào cũng xảy ra. Đầu tiên, anh để em thuyết phục anh mặc đồ ngủ ra đường, còn bây giờ em muốn anh vào thăm nhà bà Lena, phải không?
Tôi sung sướng hôn lên má Jeff.
Một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi rời khỏi nhà bà Lena và hai đứa con của tôi ôm khư khư và món đồ trang trí mà bà ấy tặng chúng một cách thân tình.
Abigail vẫy tay về phía bà lão đang đứng nơi khung cửa. Nó nói:
- Ước gì con có thể tặng bà ấy một món quà...
Sáng hôm sau, hai đứa con tôi ra lệnh cấm không cho tôi lên lầu. Chúng nói điều gì đó về một nhiệm vụ bí mật của Giáng Sinh. Sau khi lục lọi hết các ngăn tủ và các thùng đồ chơi, chúng đi xuống lầu, đội mũ công nhân bằng đồ chơi, mang ủng lội tuyết và đeo thắt lưng của Simeon.
Tôi cười ngặt nghẽo:
- Cái gì thế này? Tụi con định đi sửa cái gì quanh đây à?
Abigail nhe răng cười:
- Không ạ. Tụi con sẽ tặng một món quà cho bà Lena. Vì bà ấy già quá, lại chẳng có ai giúp đỡ, tụi con định đi trang trí ngôi nhà bà ấy để bà ấy mừng đón Giáng Sinh.
Câu nói của Abigail làm lệ trào ra khỏi mắt tôi. Tôi nói:
- Một ý kiến hay đấy. Nhưng mẹ nghĩ các con sẽ cần ba mẹ giúp đỡ. Các con cho phép ba mẹ tham gia vào nhiệm vụ bí mật của các con được không?
- Được ạ.
Hai đứa cùng trả lời.
Rất nhiều giờ sau đó, chúng tôi đứng trên lề đường, bên cạnh Lena, phía trước ngôi nhà chói chang ánh đèn rực rỡ của bà ấy. Nhiều chùm dây đèn - mà chúng tôi tìm thấy trong tầng hầm của bà ấy - đang chiếu sáng lên hàng hiên mái vòm phủ đầy tuyết với niềm tự hào vô biên. Những cây kẹo hình gậy phô ra đủ màu sắc, để chào mừng khách bộ hành đi ngang qua khung cảnh huyền ảo bên trên bãi cỏ xanh phủ đầy tuyết trắng.
Một chiếc xe hơi giảm bớt tốc độ khi bắt gặp cảnh tượng đẹp đẽ đó. Hai đứa trẻ thò đầu ra khỏi khung cửa kính phía sau, mét mặt chúng tỏ vẻ kích động thật sự. Lena nhìn chúng, đôi mắt bà ấy ngân ngấn nước.
Với chúng tôi, hôm đó là một ngày lao động vất vả, nhưng nó xứng đáng đến từng giây từng phút khi chúng tôi bắt gặp niềm vui sướng trên gương mặt bà Lena. Đột nhiên, bà biến mất vào trong nhà, rồi sau đó trở ra với một khay bánh quy giòn rụm mới nướng.
Aibigail nắm những ngón tay lạnh cóng của tôi. Nó nói sau một tiếng thở dài:
- Mẹ ơi, mẹ nói đúng đấy.
- Đúng về chuyện gì hả con?
Con bé dựa đầu vào cánh tay tôi, nói tiếp:
- Món quà đẹp nhất là món quà xuất phát từ trái tim.
Tôi cúi xuống, hôm lên đỉnh đầu nó, lòng cảm thấy tự hào vì con gái tôi đã suy nghĩ ra điều này bằng cả tấm lòng của nó. Tôi quay sang nhìn Jeff. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau và anh ấy mỉm cười.
Sau đó, Jeff thông báo:
- Hình như việc trang trí cho ngôi nhà của bà Lena có thể được thêm vào danh sách truyền thống Giáng Sinh của chúng ta đấy!
Nghe vậy, hai đứa trẻ reo hò lên đồng ý.
Karen L. Garrison

Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh Chương 2


Những câu chuyện mùa vọng Giáng Sinh

Chương 2: Điều Ước Giáng Sinh Của Tôi

Năm đó, chúng tôi đón một mùa Giáng Sinh thật buồnkhi phát hiện ra nguyên nhân tại sao ông ngoại bệnh nặng. Bác sĩ gọi đến gia đình tôi và báo rằng ông ngoại bị ung thư. Không chỉ vậy, chúng tôi còn biết rằng không thể mừng lễ cùng ông ngoại tại nhà vì ông phải nằm lại bệnh viện để điều trị. Thế là chúng tôi kéo nhau đến bệnh viện thăm ông vào đúng ngày Giáng Sinh, nhưng ông yếu ớt đến nỗi không thể ngồi dậy để cùng vui với chúng tôi được.
Suốt chín tháng tiếp theo, ông ngoại được đưa vào nhiều bệnh viện khác nhau, và được chuyển tới nhiều phòng điều trị khác nhau. Hầu như tôi không thể nhớ nổi những nơi mà ông đã đi qua.
Một ngày nọ, trong lúc đang nằm trên giường bệnh xem tivi, ông ngoại thấy một đoạn phim quảng cáo với con chó Jack Rusell đang bay qua bầu trời, tiếp theo là khẩu hiệu "Cuộc đời là một chuyến du hành - hãy hưởng chuyến đi đó." Ông ngoại mê tít ngay. Khi cậu Shane tới thăm, ông không ngừng bàn tán về "con chó nhỏ xinh xắn trên quảng cáo". Để chiều ý ông, cậu Shane đi tìm tấm hình con chó Jack Rusell giống y hệt con chó trên quảng cáo. Cậu mang nó vào bệnh viện và treo nó trên bức tường trắng trước mặt ông ngoại. Mỗi khi ông ngoại được chuyển sang phòng khác, ông lại cầm tấm hình đi theo.
Tháng Mười Hai, sức khỏe của ông ngoại không tiến triển như bác sĩ mong ước, họ khuyên ông nên đến gặp một bác sĩ đặc biệt ở Dallas. Mọi người đồng ý. Thế là ông ngoại được bay bằng máy bay cứu thương để tới một bệnh viện khác ở Texas.
Một ngày nọ, qua điện thoại, giọng ông trầm trầm nói với chúng tôi:
- Ông muốn nuôi một con chó Jack Rusell. Khi nào ông khỏe hơn, ông sẽ mau ngay một con.
Nghe vậy, chúng tôi biết rằng ý tưởng nuôi một con chó đang động viên ông tiếp tục đấu tranh, và đang cho ông niềm hy vọng.
Nhiều tháng trôi qua, ông ngoại phải chịu đựng thêm hàng chục ca mổ nữa để giúp ông chống lại ung thư. Lúc đó ông vẫn còn yếu lắm, nên tôi tự hỏi không biết ông có thể về nhà mừng Giáng Sinh được không. Tháng Mười Hai tới, mỗi buổi tối, lời cầu nguyện duy nhất của tôi là xin cho ông ngoại được về nhà. Tối nào tôi cũng cầu cho điều ước của tôi thành sự thật.
Rồi, ngay trước ngày Giáng Sinh, các bác sĩ nói ông ngoại có thể về nhà. Có sự giúp đỡ của cậu Shane, ông ngoại có thể ra bệnh viện và bắt đầu chuyến hành trình trở về.
Gia đình tôi rất xúc động khi nhận được tin này. Năm qua đúng là một năm rất khó khăn đối với chúng tôi. Vì ông ngoại sẽ có mặt ở nhà vào đêm trước Giáng Sinh, mọi người đều muốn làm một điều gì thật đặc biệt dành cho ông.
Ngay sau khi cái tên con chó Jack Rusell được nhắc tới, chúng tôi biết đó sẽ là một bất ngờ làm ông ngoại vui sướng. Nó là con chó trên bức tường trắng của bệnh viện mà ông ngoại ngắm suốt ngày. Nó là con chó giúp ông ngoại có được hy vọng sẽ bình phục. Thế là mẹ tôi, các cậu, các dì dò những trang quảng cáo trên báo để tìm kiếm một con chó Jack Rusell chính cống - làm quà cho ông ngoại.
Cuối cùng, ngay trước ngày Giáng Sinh, chúng tôi tìm ra một ngôi nhà có bán giống chó con Jack Rusell. Tôi quan sát bầy chó và chọn một con mà tôi tin rằng nó sẽ làm ông ngoại hài lòng.
Tối hôm sau, khi chúng tôi đang ngồi bên lò sưởi chơi đùa với con chó nhỏ, thì nhận được điện thoại của cậu Shane, báo rằng cậu và ông ngoại đang bị kẹt ở thành phố New York vì một cơn bão tuyết. Họ không thể về nhà vào tối hôm đó được. Tất cả chúng tôi đều thất vọng. Trước khi đi ngủ, tôi cầu nguyện một lần nữa, xin cho ông ngoại về nhà kịp Giáng Sinh. Ông đang ở gần chúng tôi quá mà!
Vào buổi sáng 25 tháng Mười Hai, tôi thức dậy và mở những gói quà nằm nơi gốc cây thông ra xem. Mặc dù chúng là những món quà tôi ưa thích, chúng không thể đền bù cho việc vắng mặt ông ngoại được. Suốt ngày hôm đó, gia đình chúng tôi sốt ruột và lo lắng chờ đợi tin tức của cậu Shane. Cuối cùng, không chịu đựng được nữa, chúng tôi quyết định sang nhà ông ngoại và chờ đợi ở đó. Chúng tôi chơi game, chơi ô chữ, cố gắng vui vẻ cho qua thời gian, nhưng càng về chiều chúng tôi càng cảm thấy buồn nản.
Rồi đột nhiên, có tiếng người bước lên bậc thang trước nhà. Tôi thò đầu ra xem, thấy cậu Shane đang ẵm ông ngoại bước vào nhà. Cậu phải ẵm vì ông yếu quá, đi không nổi sau cuộc hành trình dài đằng đẵng.
Chúng tôi hét toáng lên, reo hò khi hai người đàn ông bước vào bên trong. Cuối cùng thì họ cũng về tới nhà! Bất chợt, tiếng chó con sủa ăng ẳng lấn át cả sự kích động của chúng tôi. Trời, chúng tôi sẽ không bao giờ quên nét mặt của ông ngoại vào lúc đó. Hình như tôi chưa từng nhìn thấy ông toét miệng ra và cười tươi như vậy. Ông đang vui sướng quá mà! Thế là suốt đêm đó, ông ngoại và con chó Tara - tên mới của nó - cứ quấn lấy nhau trên chiếc ghế yêu thích của ông.
Trước khi ngày Giáng Sinh chấm dứt, điều duy nhất tôi mong ước đã trở thành sự thật. Ông ngoại của tôi đã về nhà.
Megan McKeown, 12 tuổi

Bài thu hoạch ngoài giờ lên lớp khối 10 - Vấn đề về giới trong chọn nghề


1. Giới tính
    - Giới tính là thuật ngữ chỉ sự khác nhau giữa nam và nữ về mặt sinh học.
    -Con người mới sinh ra đã có những đặc điểm về giới tính. Giới tính thể hiện tính ổn định, bất biến.

2.Giới
     - Giới là mối quan hệ và tương quan giữa địa vị xã hội của nữ giới và nam giới trong một bối cảnh cụ thể. Nghĩa là giới nói lên vai trò, trách nhiệm và quyền lợi mà xã hội quy định cho nam và nữ; bao gồm việc phân công lao động và phân chia các nguồn lợi ích cá nhân.
     - Do được quy định bởi các yếu tố xã hội nên giới và các quan hệ của giới không giống nhau và không mang tính bất biến.

3.Các vai trò của nam giới và nữ giới trong cuộc sống?


+ Tham gia công việc gia đình.
+ Tham gia công việc sản xuất.
+ Tham gia công việc cộng đồng.

4. Những hạn chế và thiệt thòi của nữ giới trong xã hội
+ Bị chi phối bởi gánh nặng công việc gia đình, ít được nghỉ ngơi và hưởng thụ những lợi ích về vật chất và tinh thần, ít có cơ hội học tập, tiếp cận thông tin mới. Do vậy trình độ hạn chế  → vị trí xã hội thấp.
+ Một số nơi, công việc của phụ nữ thường là lao động giản đơn, đòi hỏi kỹ thuật thấp, nên thu nhập thấp → địa vị kinh tế thấp.
+ Trong công việc cộng đồng, phụ nữ ít được tham gia quản lý, lãnh đạo → vị trí quyền lực thấp.

5. Một số hạn chế gây cản trở đến hoạt động lãnh đạo, quản lý
  + Sức khỏe và đặc điểm tâm - sinh lý
  + Nhận thức của bản thân người phụ nữ còn nặng về thiên chức "làm mẹ, làm vợ" do đó đã hạn chế đến khả năng của chính mình.
  + Nhiều học sinh nữ còn mặc cảm, tự ti, thiếu tự tin vào chính bản thân mình.


6. AÛnh höôûng cuûa giôùi trong vieäc choïn ngheà:
  •  Hoïc sinh nam coù nhieàu söï löïa choïn veà ngheà hôn caùc baïn nöõ, do ñoù caùc ngheà maø caùc baïn nam giôùi choïn ña daïng hôn.(Do nam giôùi coù nhieàu thuaän lôïi hôn nöõ giôùi nhö phaàn treân ñaõ tìm hieåu)

  • Hoïc sinh nöõ phaûi löïa choïn nhöõng ngaønh ngheà phuø hôïp vôùi nöõ giôùi, do ñoù phaïm vi choïn ngheà cuûa nöõ giôùi heïp hôn    7. Söï khaùc nhau cuûa giôùi trong vieäc choïn ngheà

  • a. Nam giôùi:  - Do heä cô xöông lôùn hôn phuï nöõ, khoâng bò aûnh höôûng cuûa vieäc sinh con neân phuø hôïp haàu heát caùc coâng vieäc naëng nhoïc, hay di chuyeån.
    * Haïn cheá: - Khaû naêng ngoân ngöõ keùm hôn nöõ giôùi, keùm nhaïy caûm, ít kheùo leùo seõ gaëp trôû ngaïi ôû moät soá ngheà nhö tö vaán, tieáp thò……

  • b. Nöõ giôùi:
      - Khaû naêng ngoân ngöõ, söï nhaïy caûm vaø söï tinh teá öùng xöû, giao tieáp – phong caùch caùc lónh vöïc mang tính meàm deûo, oân hoøa, dòu daøng, aân caàn.
      * Haïn cheá- Söùc khoûe. Taâm sinh lí bò aûnh höôûng vieäc sinh ñeû, moät soá phuï nöõ coøn naëng vôùi thieân chöùc laøm meï, laøm vôï.

CUỘC THI TÌM HIỂU AN TOÀN GIAO THÔNG "An toàn giao thông cho nụ cười ngày mai" cấp THPT- Dành cho học sinh lớp 10 và 11 ( 2017-2018)


CUỘC THI TÌM HIỂU AN TOÀN GIAO THÔNG

"An toàn giao thông cho nụ cười ngày mai" cấp THPT
Dành cho học sinh lớp 10 và 11
Năm học 2017-2018
(Bài thi gồm 02 phần: Trắc nghiệm và tự luận)
Họ và tên: …………………….………….......Giới tính: ............................................
Ngày tháng năm sinh: …………………………………………………….………….....
Lớp: …………………………………………………….…………..................................
Trường: ………………………..……………….…...…..………….................................
Địa chỉ nhà trường: …………….……………………..Tỉnh .…...........….....................
Số điện thoại di động: …………….……………………..Nhà riêng…......…................
Email (nếu có) …………………..………………………….…...…..…………...............
PHẦN 1: CÂU HỎI TRẮC NGHIỆM
(Em hãy khoanh tròn vào 01 phương án đúng nhất)
Câu 1. Trong các phương án dưới đây, khái niệm “đường ưu tiên” được hiểu như thế nào là đúng?
A. Là đường dành cho xe cơ giới, có dải phân cách chia đường cho xe chạy hai chiều riêng biệt; được bố trí đầy đủ trang thiết bị phục vụ, bảo đảm giao thông liên tục, an toàn, rút ngắn thời gian hành trình và chỉ cho xe ra, vào ở những điểm nhất định.
B. Là đường mà trên đó phương tiện tham gia giao thông đường bộ được các phương tiện giao thông đến từ hướng khác nhường đường khi qua nơi đường giao nhau, được cắm biển báo hiệu đường ưu tiên.
C. Là đường để gom hệ thống đường giao thông nội bộ của các khu đô thị, công nghiệp, kinh tế, dân cư, thương mại - dịch vụ và các đường khác vào đường chính hoặc vào đường nhánh trước khi đấu nối vào đường chính.
D. Là đường dành cho xe cơ giới, có giải phân cách chia đường cho xe chạy hai chiều riêng biệt; không giao nhau cùng mức với một hoặc các đường khác.
Câu 2. Hãy lựa chọn phương án đúng trong các phương án dưới đây về nội dung và sắp xếp các bước để điều khiển phương tiện qua đường giao nhau không có tín hiệu đèn giao thông.
(1) Đưa ra tín hiệu báo hướng rẽ nếu chuyển hướng.
(2) Chú ý quan sát an toàn ở mọi phía (trái, phải, trước, sau).
(3) Giảm tốc độ.
(4) Khi thấy không có xe nào đang đến gần mới đi qua nhưng vẫn chú ý quan sát an toàn.
A. 1-2-3-4                                        B. 2-1-3-4
C. 3-2-1-4                                        D. 2-3-4-1
Câu 3. Người điều khiển xe mô tô hai bánh, xe mô tô ba bánh, xe gắn máy thực hiện các hành vi nào dưới đây là đúng với quy tắc giao thông đường bộ để đảm bảo an toàn?
A. Đi xe dàn hàng ngang; đi xe vào phần đường dành cho người đi bộ và phương tiện khác.
B. Sử dụng ô, điện thoại di động, thiết bị âm thanh, trừ thiết bị trợ thính, sử dụng xe để kéo, đẩy xe khác.
C. Buông cả hai tay hoặc đi xe bằng một bánh đối với xe hai bánh, bằng hai bánh đối với xe ba bánh.
D. Đi đúng làn đường quy định, luôn chú ý quan sát, giữ khoảng cách an toàn với xe phía trước.
Câu 4. Lựa chọn các từ theo thứ tự ở phương án dưới đây để điền vào chỗ ............... sao cho hợp lí về "Kĩ năng phòng tránh các nguy hiểm khi tham gia giao thông".
(1) Luôn đi đúng ………………. quy định.
(2) Luôn chú ý quan sát, giữ khoảng cách an toàn, kiểm soát………………..
(3) Chủ động ………………. cho các phương tiện khác.
(4) Đặc biệt phải luôn dự đoán tình huống ………………. để kịp thời phòng tránh.
A. tốc độ – làn đường – nhường đường – an toàn
B. tốc độ – người tham gia giao thông – bấm còi – an toàn
C. làn đường – tốc độ – nhường đường – nguy hiểm
D. làn đường – người tham gia giao thông – nguy hiểm – nhường đường
Câu 5. Những người có mặt tại nơi xảy ra tai nạn giao thông không có trách nhiệm nào sau đây?
A. Bảo vệ hiện trường, giúp đỡ, cứu chữa kịp thời người bị nạn.
B. Báo tin ngay cho cơ quan công an, y tế hoặc Ủy ban nhân dân nơi gần nhất.
C. Cung cấp thông tin xác thực về vụ tai nạn theo yêu cầu của cơ quan có thẩm quyền.
D. Dọn dẹp hiện trường và di chuyển phương tiện tai nạn vào lề đường.
Câu 6. Theo Nghị định 46/2016/NĐ-CP, người điều khiển xe đạp, xe đạp máy đi dàn hàng ngang từ ba xe trở lên thì bị xử lý như thế nào?
A. Cảnh cáo hoặc phạt tiền từ 50.000 đồng đến 60.000 đồng.
B. Phạt tiền 60.000 đồng đến 100.000 đồng.
C. Phạt tiền từ 80.000 đồng đến 150.000 đồng.
D. Phạt tiền từ 100.000 đồng đến 200.000 đồng.
Câu 7. Hành vi nào dưới đây không đúng với quy tắc giao thông đường bộ?
A. Người đi bộ phải đi trên hè phố, lề đường, trường hợp đường không có hè phố, lề đường thì người đi bộ phải đi sát mép đường.
B. Người đi bộ phải đi trên hè phố, lề đường, trường hợp đường không có hè phố, lề đường thì người đi bộ được đi dưới lòng đường.
C. Người đi bộ chỉ được qua đường ở những nơi có đèn tín hiệu, có vạch kẻ đường hoặc có cầu vượt, hầm dành cho người đi bộ và phải tuân thủ tín hiệu chỉ dẫn.
D. Người đi bộ không được vượt qua dải phân cách, không đu bám vào phương tiện giao thông đang chạy;
Câu 8. Ở nơi không có đèn tín hiệu, không có vạch kẻ đường, cầu vượt, hầm dành cho người đi bộ, thì người đi bộ phải qua đường như thế nào để đảm bảo an toàn?
A. Băng qua đường bình thường, các phương tiện giao thông sẽ tự tránh người đi bộ.
B. Phải quan sát các xe đang đi tới, chỉ qua đường khi chắc chắn không có xe nào đang đến gần từ mọi hướng, vừa qua đường vừa quan sát.
C. Quan sát, nếu không thấy phương tiện nào đến gần và chạy nhanh qua đường.
D. Không được phép sang đường tại nơi không có đèn tín hiệu, không có vạch kẻ đường, cầu vượt, hầm dành cho người đi bộ.
Câu 9. Các biển báo dưới đây theo thứ tự lần lượt thuộc các nhóm nào?
Đáp án cuộc thi An toàn giao thông cho nụ cười ngày mai cấp THPT dành cho học sinh năm học 2017-2018
A. Nhóm biển nguy hiểm - Nhóm biển phụ - Nhóm biển hiệu lệnh - Nhóm biển chỉ dẫn
B. Nhóm biển hiệu lệnh - Nhóm biển nguy hiểm - Nhóm biển chỉ dẫn - Nhóm biển phụ
C. Nhóm biển cấm - Nhóm biển nguy hiểm - Nhóm biển hiệu lệnh - Nhóm biển chỉ dẫn
D. Nhóm biển cấm - Nhóm biển hiệu lệnh - Nhóm biển chỉ dẫn - Nhóm biển nguy hiểm
Câu 10. Theo hướng mũi tên, thứ tự các xe đi như thế nào là đúng quy tắc giao thông?
đáp án an toàn giao thông
A. Xe lam, xe mô tô, xe con, xe đạp.
B. Xe con, xe đạp, xe mô tô, xe lam.
C. Xe mô tô, xe đạp, xe lam, xe con.
D. Xe lam, xe con, xe mô tô, xe đạp.
PHẦN 2: CÂU HỎI TỰ LUẬN
  • Câu 1. Bằng hiểu biết và vận dụng kiến thức đã học trong chương trình “An toàn giao thông cho nụ cười ngày mai” cấp THPT, hãy nêu những ý tưởng và hành động của bản thân để góp phần xây dựng một xã hội giao thông văn minh và an toàn
Tình trạng vi phạm trật tự an toàn giao thông trên cả nước ta hiện nay thực sự là một thảm hoạ. Vì thế cần thiết toàn xã hội phải cùng chung sức, đồng lòng kéo giảm tai nạn giao thông. Để góp phần bảo đảm trật tự an toàn giao thông thì mỗi người hãy tự xem mình là một cảnh sát giao thông, để vận động mọi người và nhắc nhở chính mình luôn nghiêm chỉnh chấp hành luật lệ giao thông. Có như vậy thì số vụ tai nạn giao thông cũng như số người thương vong vì tai nạn giao thông mới có thể nhanh chóng kéo giảm. Về phần mình, tôi nghĩ 10 việc cần làm để có thể góp phần bảo đảm trật tự an toàn giao thông như sau:
Một: Mọi người cần dán lên vách nhà Luật Giao thông đường bộ để hằng ngày, hằng giờ ta nhìn thấy, từ đó nắm rõ luật mà nghiêm chỉnh chấp hành. Đồng thời ta cần thường xuyên nghe đài, xem báo để hiểu rõ những quy định mới về bảo đảm trật tự an toàn giao thông. Trên các đường phố cần có nhiều tấm biển tuyên truyền trực quan về Luật Giao thông.
Hai: Đừng nên xem thường việc đội mũ bảo hiểm hay đội mũ bảo hiểm kém chất lượng, vượt qua đèn đỏ, chạy quá tốc độ, sử dụng điện thoại di động khi lái xe, sử dụng còi xe sai quy định, đi bộ không đúng nơi quy định… Đừng cho đó là chuyện nhỏ mà hãy xem đó là tội ác vì có thể gây thương vong cho bao người khác. Tuyệt đối không được lấn chiếm lòng, lề đường làm nơi kinh doanh buôn bán. Mọi người không được uống rượu bia khi tham gia giao thông. Nếu lỡ uống rượu nên đi xe buýt hay các phương tiện công cộng khác cho an toàn.
Ba: Cần mạnh dạn đấu tranh với những hành vi vi phạm Luật Giao thông đường bộ như sẵn sàng tố giác khi phát hiện thanh niên đua xe trái phép, bọn “đinh tặc”… Khi thấy cảnh sát giao thông đối phó với đối tượng vi phạm chống lại người thi hành công vụ thì mọi người cần hỗ trợ, làm như vậy để răn đe người vi phạm sẽ không tái phạm.
Bốn: Cha mẹ cần tuân thủ Luật Giao thông đường bộ để làm gương cho con cái. Nếu như cha mẹ lái xe mô tô mà vượt đèn đỏ hay không đội mũ bảo hiểm thì làm sao con cái chấp hành tốt những quy định này. Cha mẹ cần quản lý con em mình, không để con em quá nhỏ tuổi tự đi học, các em học sinh lớn hơn nhưng chưa đủ tuổi, chưa được cấp giấy phép lái xe thì không được cho lái xe gắn máy.
Năm: Các ngành chức năng cần định kỳ kiểm tra sức khoẻ lái xe, không cấp giấy phép lái xe cho người nghiện rượu, bia và các chất kích thích khác. Trường hợp đã có giấy phép lái xe phải buộc người đó cai nghiện, không cho điều khiển phương tiện. Người nghiện nặng không thể cai nghiện được thì phải thu hồi giấy phép lái xe, cấm điều khiển phương tiện. Quy định trách nhiệm của các doanh nghiệp, cơ quan, đơn vị có lái xe nghiện rượu, bia gây tai nạn hay chạy quá tốc độ, chở quá khổ, quá tải.
Sáu: Nhà trường cần thường xuyên tuyên truyền Luật Giao thông đường bộ và có biện pháp ngăn ngừa tình trạng học sinh vi phạm Luật Giao thông. Có thể hạ bậc hạnh kiểm nếu học sinh vi phạm trật tự an toàn giao thông.
Bảy: Cần thể hiện lòng nhân ái khi tham gia giao thông như cứu giúp người bị tai nạn, đưa người bị nạn đến bệnh viện cấp cứu kịp thời.
Tám: Luôn có thái độ ứng xử có văn hoá khi tham gia giao thông. Thực tế đã có biết bao người chỉ vì có thái độ hành xử kém văn hoá như gây gổ, đánh nhau mà làm cho giao thông bị ùn tắc, thậm chí tạo nguy cơ tai nạn giao thông.
Chín: Nếu lỡ vi phạm Luật thì ta cần nghiêm chỉnh chấp hành việc xử phạt của cảnh sát giao thông và cần rút kinh nghiệm để không vi phạm nữa.
Mười: Mong sao cảnh sát giao thông cần tăng cường hơn nữa công tác tuần tra, xử lý vi phạm. Thực tế có rất nhiều người vi phạm Luật Giao thông đường bộ về ban đêm; do vậy cần tăng cường tuần tra kiểm soát vào ban đêm để xử phạt người vi phạm.
10 điều trên, theo tôi là rất đơn giản nhưng thiết thực, tôi mạo muội “hiến kế” để mong mọi người cùng nâng cao ý thức chấp hành Luật Giao thông đường bộ. Bởi lẽ, nếu như đa số người tham gia giao thông đều chấp hành nghiêm luật lệ giao thông, mà còn có một vài người thiếu ý thức, thì tai nạn vẫn tiếp tục xảy ra. Còn gì đau lòng hơn khi hằng ngày trôi qua chúng ta lại phải chứng kiến, nghe tin có bao người phải từ giã cuộc đời vì tai nạn giao thông. Cuối cùng, tôi xin cảm ơn Ban tổ chức cuộc thi đã tạo điều kiện cho bạn đọc khắp nơi hiến kế để góp phần kéo giảm tai nạn giao thông.

  • Câu 2. Bằng những kiến thức đã học và quan sát hình ảnh sau đây, hãy:
  • a) Phân tích những lỗi vi phạm luật giao thông đường bộ của các bạn học sinh.
  • b) Đưa ra những sáng kiến của mình trong hoạt động tuyên truyền, nâng cao ý thức, góp phần giảm thiểu tình trạng vi phạm an toàn giao thông trong lứa tuổi học sinh.
  • Đáp án cuộc thi An toàn giao thông cho nụ cười ngày mai cấp THPT dành cho học sinh năm học 2017-2018


a) Các bạn học sinh trên ảnh đã vi phạm luật giao thông: không đội mũ bảo hiểm khi sử dụng xe điện tham gia giao thông; sử dụng điện thoại khi tham gia giao thông.
Theo quy định trên thì khi người điều khiển phương tiện hoặc người ngồi sau xe đạp điện không đội mũ bảo hiểm hoặc đội mũ bảo hiểm nhưng không cài quai đúng cách thì bị phạt tiền từ 100.000 đồng đến 200.000 đồng. Ngoài ra, đối với trường hợp người điều khiển phương tiện là người dưới 16 tuổi thì còn có thể bị tạm giữ phương tiện đến 07 ngày.
b) Tình trạng học sinh vi phạm các quy định khi tham gia giao thông vẫn diễn ra, với các lỗi chủ yếu như: vượt đèn đỏ, đi sai làn đường, phần đường, vi phạm tốc độ, không đội mũ bảo hiểm, đi hàng hai, hàng ba, đánh võng... gây mất trật tự an toàn giao thông và nguy cơ tiềm ẩn tai nạn giao thông. 
Theo các nghiên cứu về an toàn giao thông thì hiện nay số vụ tai nạn giao thông liên quan đến lứa tuổi học sinh - sinh viên chiếm gần 90%. Nguyên nhân chính vẫn là ý thức tham gia giao thông ở lứa tuổi này còn rất kém, trong khi sự thay đổi phương tiện từ đi bộ, đi xe đạp sang xe điện và xe máy càng góp phần gia tăng nguy cơ tai nạn giao thông ở các đối tượng này.
Để nâng cao nhận thức pháp luật nói chung và pháp luật về giao thông nói riêng, hình thành ý thức tự giác tuân thủ chấp hành pháp luật cho mỗi học sinh khi tham gia giao thông; tạo môi trường giao thông trật tự, an toàn, văn minh, thân thiện, từng bước hình thành “văn hóa giao thông” trong mỗi người khi tham gia giao thông.
Để giảm thiểu tai nạn giao thông đã có nhiều biện pháp tuyên truyền được áp dụng. Việc lồng ghép phổ biến luật giao thông vào các hoạt động cộng đồng, văn hóa văn nghệ của học sinh sinh viên làm cho nội dung tuyên truyền trở nên dễ hiểu và gần gũi. Ngoài các biện pháp như sửa đổi các văn bản quy chuẩn an toàn giao thông; cải thiện các công trình, tổ chức lại giao thông quanh trường học hay kiểm soát phương tiện đi lại của học sinh thì phương pháp tuyên truyền đang mang lại hiệu quả khá cao trong nâng cao ý thức, văn hóa giao thông trong lứa tuổi thanh thiếu niên.
Để công tác tuyên truyền đạt hiệu quả, ngoài chuẩn bị kỹ về nội dung, hình thức tuyên truyền cũng được các đơn vị trong lực lượng chú trọng như: Tổ chức giao lưu, ngoại khóa... giúp các em học sinh nâng cao nhận thức về an toàn giao thông, góp phần giảm tai nạn giao thông trên địa bàn.
Nâng cao nhận thức và ý thức chấp hành Luật Giao thông đường bộ cho học sinh cần nhiều sự quan tâm, chia sẻ của các cấp, các ngành và toàn xã hội. Đặc biệt, các bậc phụ huynh cần phối hợp tốt với nhà trường, chính quyền địa phương trong việc giáo dục, nhắc nhở con trẻ để các em hiểu việc chấp hành Luật Giao thông đường bộ không chỉ bảo vệ an toàn tính mạng, hạnh phúc cho chính mình, người thân và xã hội mà còn là thước đo văn minh, ý thức, sự hiểu biết của mỗi người.

Bài mẫu thư UPU lần 48: “Hãy viết một bức thư về người hùng của em” (Tiếng Anh: Write a letter about your hero) dành cho các em học sinh dưới 15 tuổi.

 “Hãy viết một bức thư về người hùng của em” (Tiếng Anh: Write a letter about your hero) dành cho các em học sinh dưới 15 tuổi. Mẫu thư U...