Saturday, September 9, 2017

Chí phèo - chương 4

https://www.facebook.com/thaolevonguyen/

Chương 4:Trở về hang cũ.

Trở lại chuyện làng Vũ Đại. Khi Chí Phèo ,Bá Kiến chết đi, đã tưởng làng xóm yên ổn. Ai ngờ, cũng đến lắm chuyện. Thị Nở mất con, đang mới chỉ dở hơi hoá ra rồ dại. Mụ la hét chửi rủa suốt ngày. Mụ lôi tam đại tứ đường, tổ tiên thành hoàng của bà cô già ra nguyền rủa , thị chửi cả làng Vũ Đại, cả nhà Lý Cường. Bắt thị trói vào cột đình, nhét giẻ vào mồm thị vẫn cứ chửi. Thét rồi thiên hạ mặc kệ thị điên điên khùng khùng, dở khóc dở cười. Ngày tháng dần dần qua đi, thấm thoát đã mười mấy năm. Vật đổi sao dời. Chí Mô đã lê lết từ nhà chánh Hào qua nhà lão Hách, đã lớn khôn, bắt đầu đi khắp vùng thu thập những quân đầu trộm đuôi cướp về kết bè lập đảng . Được sự tiếp tay của Cai Hách, Chánh Hào , Chí Mô dẫn đám tay chân , ban ngày ẩn nấp trong các ngách núi hang động trên rừng. Đêm đêm xâm nhập vào làng Vũ Đại cướp bóc, đốt phá. Ngày ấy, những hang ổ này không tên . Chí Mô trong lúc ẩn mình, để không quên mối thù Chí Phèo cần phải trả, đồng thời để trang điểm cho hình ảnh một người bố mê rượu mê thịt, tối ngày say sỉn, người bố gã không bao giờ gặp mà chỉ nghe nói tới, gã gọi cái hốc gã đang trú ẩn là « hang tiết chó », và con lạch nước dưới chân là « suối lè nhè ».. Xuất thân làm trộm cướp, đương nhiên là hành nghề trong bóng tối.Chiến thuật của gã lúc đầu là cắn trộm để khủng bố tinh thần,gây tình trạng bất ổn.Dân làng hoang mang sợ hãi, trời chưa nhá nhem đã cửa đóng then cài thật chặt. Tráng đinh đi tuần phải đi thành đám từ ba bốn người. Lạng quạng một mình lẻ tẻ , lũ cướp phá tóm được thì không chặt đầu. phanh bụng moi ruột cũng cột đá vào cổ cho đi mò tôm. Chí Mô mò về lò gạch hoang thử nhìn mặt thị Nở,người đàn bà đã sanh ra gã...
Lúc này thị Nở đã già đi nhiều,xấu xí hơn bao giờ hết và điên dại tới mức không còn nhớ tới thằng con năm nào. Thị có vẻ không biết đã từng có con nữa. Bây giờ, trong đầu óc nửa tỉnh nửa mê, thị chỉ còn nhớ mỗi chuyện « ngủ bờ » với Chí Phèo ở bờ sông năm nào. Có lẽ đây là giây phút sung sướng hạnh phúc duy nhất trong đời làm thị không thể nào quên được. Thị quên cả việc Chí Phèo đã đi đời nhà ma từ đời tám hoánh. Vì vậy, khi Chí Mô về gặp lại ,trông mặt mũi, dáng dấp cô hồn của thằng con thị cứ ngỡ là lão Chí Phèo bố thuở nào Thị ôm chầm lấy Chí Mô vật xuống ổ rơm của thị vừa rú lên mừng rỡ :
- « Chí Phèo, đằng ấy đã về rồi đấy hả ? Lại đây nào.Đằng ấy lại muốn làm việc« kêu làng » với tao chứ ? »
Chí Mô giận tím mặt. Gã cho rằng mẹ gã vì bị ức hiếp quá mạng mới rồ dại như thế.Gã trút tất cả hận thù lên đầu nhà Lý Cường. .Tự gỡ ra khỏi vòng tay cuồng loạn của người đàn bà điên, gã đanh mặt lại, tay đấm lên không. Gã nhất quyết lên án cha con Bá Kiến, Lý Cường không chỉ có ân oán giết Chí Phèo làthằng bố vô lại của gã, còn làm cho mẹ gã dở điên dở khùng đến nỗi suýt làm chuyện loạn luân. Thù này quyết phải trả.Theo lời khuyên và sự chỉ đạo của lão Hách ,chánh Hào, gã cho đàn em , ban ngày lê la đi rỉ tai, ban đêm thừa cơ tối trời không ai nhận diện đi bắc loa phao tin khắp làng Vũ Đại rằng Lý Cường ỷ quyền thế cưỡng dâm thị Nở , cũng như với hầu hết đàn bà con gái trong làng. Tội ác ngập mặt. Dân làng nửa tin nửa ngờ, đặc biệt một số người nhẹ dạc1ư tưởng thật. Dân làng ai tỏ ý ngờ vực. gã xúi đàn em đem dao bầu, mã tấu dí vào tận cổ., hăm doạ những ai còn vặn vẻo bắt bẻ gã hay có ý bênh vực cho Lý Cường thì cứ lia một phát cho xong đời. Dân làng khiếp vía. Tình hình Vũ Đại vì thế trở nên ngày càng tồi tệ..
Lý Cường thấy dân tình lộn xộn,mất đoàn kết, không đủ sức diệt cướp thì lấy làm lo lắng.
- Một hôm hắn lên thành có việc,lang thang đi lạc vào một cửa hàng. Một anh chàng tóc hoe
bước ra tiếp. Tay này ăn mặc bảnh choẹ :quần sọoc ngang đùi, áo thun "sì po"trắng tinh, chân đi giày vải A đi đát ,cổ tay đeo đồng hồ vàng choé . Thấy lý Cường bước vào, hắn thay vì chào hỏi, trố mắt lên nhìn một lúc rồi ôm bụng cười lặc lẽo. Lý Cường nổi oai ông lý vườn:
- Ê cha nội, Mắc chứng gì cười dữ vậy ?
Tóc hoe chìa tay ra :
- Tôi là Cát Sanh tóc hoe, em trai Xuân tóc đỏ, xin hân hạnh chào ngài. Thưa , ngài đi đâu mà ăn vận ác thế?
Lý Cường nhìn lại mình, bộ đồ sọc ” bi da ma” mới toanh đi với đôi giày đinh, bộ đồ oách nhất chỉ để dành
đi ra phố mới mặc:
- Ác chỗ nào? Có cha nội ăn mặc kỳ cục thì có. Ai đời, già cái đầu còn quần cộc áo thun như đám
trẻ con.
- Thưa ngài, ngài có biết ngài đang "làm " cái rì không ạ?
Chỉ tay vào bộ ođ62 trên người lão lý, gã vừa cười vừ nói tiếp:
- Đó là thời trang chỉ mặc trong nhà khi lên

giường., Ngài dám "biểu riễn" đi ra đường thật đáng phục. Tôi nghĩ ngài chắc phải là một dân chơi ác liệt lắm? Rân chơi "Bá Rì" hay "Niu Óoc" chắc cũng phải eđ61n bái phục học hỏi nơi ngài. Còn tôi, ăn mặc thế này để sắp sửa đi “ sì bo”. Tôi chuẩn bị đi đánh quần vợt đây. Nếu ngài có rảnh, mời đến câu lạc bộcùng tôi cho biết.
Đang lúc lo buồn, cũng không biết làm gì,lại muốn tìm hiểu xem quần vợt là cái quần : quái quỉ " như thế nào, , dài hay ngắn, mà trước khi ăn mặc vào phải đánh đấm nó,nhưng không dám hỏi nữa vì sợ ló cái đuôi quê mùa, lý Cường nhận lời theo Cát Sanh tóc hoe đi chơi.. Thấy một tốp người đang đánh banh trên sân, Lý Cường hỏi:
- Họ đang làm gì thế?
- Họ đang chơi quần vợt đấy mà.
- Ồ, thế à? Tôi lại tưởng quần áo gì...À, mà không,họ đang tập để chuẩn bị đi đánh cá đấy à? Có cái lưới đi kéo cá thì tuyệt. Còn
mấy cái vợt này để vớt bèo cũng tàm tạm .. Có điều bé lắm, vớt cá thì hỏng.
Một người trong bọn, cao lớn , trông rất phong lưu, thấy có người lạ ăn nói ngây ngô thì cười, ra dáng thích lắm . Anh chàng tiến lại gần :
- Chào Cát Sanh gia. Khoẻ chứ ? Người ta lớn lên thì thích chơi Xanh đít (Năm mười), còn anh cứ như bọn trẻ Cát Sanh (bốn năm) mãi. Xin lỗi, có ông bạn mới phải không ? Ai vậy ?
- Chào ông Bạch. Xin giới thiệu đây là ông lý, người bạn mới quen.
- Chào ông lý. Hân hạnh được làm quen. Ông nói chuyện thật có"Ruyên". Xin thứ lỗi,gương mặt ông
không được vui lắm, nếu tôi không lầm thì dường như ông đang có chuyện rất bận tâm phải không ạ ?
Thấy có người thấu nỗi khổ tâm, lý Cường bộc bạch hết nỗi khó khăn của mình từ ngày có bọn thỉ phổ Chí MÔ về làng quậy phá.. Anh chàng họ Bạch nghe xong an ủt :
- Tôi hiểu nỗi khổ của ông, ông lý ạ. Hay là thế này. Mình kết bạn , chỗ bạn bè nâng đỡ nhau, tôi sẽ
đến thăm làng ông một chuyến xem có thể giúp gì cho ông không ?
Gã họ Bạch nguyên là Bạch công tử phương Nam đã từng thắng lợi vẻ vang trận đấu thi ‘đốt tiền ’
năm xưa với lão Hách.Tên gã là Bạch Kỳ Bông,nhưng người ta thường gọi hắn là Bạch Kỳ Nhông, một phần vì sắc diện của gã thường thay đổi màu theo tình cảm hỷ nộ ái ố, phần khác vì tính khí thay đồi bất thường. Quen biết gã, khi là bạn lúc thành thù chẳng biết đâu mà lường. Gã rất thực tế, dù vui chơi hay làm việc chung với bất cứ ai, gã luôn luôn tính toán chuyện lợi hại cho mình trước tiên. Có điều gã khá chân thật, cởi mở lại khá hào phóng
Sau khi chiếm trọn gia sản của Hắc công tử., họ Bạch trở thành người giàu nhất xứ.. Gã liền xếp đặt công việc nhà ổn định, rồi giao cho vợ con cùng quản gia coi sóc. Riêng gã dành ra một phần của cải, thu xếp hành lý làm một chuyến Bắc du vừa để thưởng ngoạn, mở rộng giao thiệp và kiến thức theo lối :’ đi một ngày đàng, học một sàng khôn’. vừa để khuyếch trương thương mại, cơ hội làm ăn. Tại Hà thành, qua sân quần vợt, gã thân thiện được với một tay rành nghề môi giới, đó là anh chàng Cát Sanh người luôn luôn gặp may, có biệt danh Sanh tóc hoe ,một tên chẳng tài cán gì ngoài cái lưỡi vừa nhọn, vừa dài vừa dẻo .Do đó gã chuyên sống nhờ miệng lưỡi, nghe đồn là cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Bởi thế,Sanh tóc hoe luôn luôn tỏ ra đỏm dáng, bặt thiệp. Nếu cần, gã sẵn sàng tung hứng nịnh nọt chẳng sợ chê cười,không biết hỗ ngươi, bất cứ ai cũng đánh bạn được miễn có chút lợi cho hắn. Chẳng những, gã còn tự hào có lưỡi câu cơm . Bởi thế gã sống thong thả.
Lý Cường hăm hở mời Bạch công tử về làng chơi.Gã Bạch nhận lời đến thăm làng Vũ Đại. Đi tham quan một vòng , gã gật gù thích chí. Không ngờ nơi vùng đất phương xa lại có cảnh hữu tình đến thế. Xưa nay, gã cứ tưởng rằng chỉ có vùng trời quê hương nơi gã sinh sống, non xanh nước biếc, ruộng đồng phì nhiêu, cò bay thẳng cánh là nhất. Ngắm dẻo đất làng Vũ Đại nhỏ nhắn mà hùng vĩ quá. Làng quê một giải thanh thanh,non xanh nước biếc như tranh hoạ đồ. Gã nghĩ thầm :’ giá có một miếng ở đây đề làm sân cù thì thích’. Gã bảo lý Cường :
- Làng Vũ Đại xinh đẹp thật. Mà nó bất an có lẽ một phần tại ông lý để nhếch nhác quá. Dân tình
oán than không trách vào đâu được. Thôi để tôi giúp ông. Với một điều kiện. Tôi chi địa, hao tốn chắc là nhiều. Do đó , Ông phải nhất nhất nghe theo chỉ đạo của tôi , phải để tôi mang gia nhân thuộc hạ của tôi vào mới mong giúp ông được.
Trong lúc túng quẫn không có kế nào khác, lý Cường đành muối mặt chấp nhận. Có biết đâu đang tự đeo dây vào treo cổ. Kể từ khi có mặt gã Bạch công tử cùng đám gia nhân trong làng, Chí Mô nghe lời hai lão bố già nuôi gây rối Vũ Đại ghê gớm tàn bạo hơn trước. Gã phao thổi tin đồn trong làng Vũ Đại rằng Lý Cường đã ký bán cả làng Vũ Đại cho Bạch công tử lấy tiền ăn chơi bài bạc. Nhà cửa ruộng vườn sẽ bị phá sạch làm sân cù, đàn ông con trai bị cưỡng bức đi Nam làm phu, đàn bà con gái sẽ bị bọn gia nhân cưỡng hiếp bất kể già trẻ lớn bé rồi cho vào nhà thổ. Dân làng bán tín bán nghi. Lại thêm đám gia nhân gã Bạch ỷ có tiền, có sức mạnh chống cự bọn cướp, làm vài điều trái tai gai mắt. Chúng mang vũ khí đi nghênh ngang như nhà của chúng, ra đường giành gái đánh nhau lỗ đầu chảy máu khiến một số dân làng phẫn uất.Họ nổi lên chống đối lý Cường, đòi đuổi cổ bọn Bạch công tử cút khỏi làng. Tình hình Vũ Đại càng tệ hại hơn.
Bây giờ, Chí Mô không thèm lén lút phá phách ban đêm nữa. Gã đem đồng bọn công khai ra mặt khiêu chiến chống lại lý Cường,gọi hắn là tên đầy tớ tay sai của gã Bạch, tuyên bố là để trả thù cho Chí Phèo, đồng thời đánh đuổi gã họ Bạch gian tham xứ lạ, từ đâu đến cướp của cướp đất.
Với bản chất gian manh quỷ quyệt, Chí Mô biết mình không đủ nhân tài vật lực đối đầu trực tiếp với gã Bạch và Lý Cường , gã chơi trò cắn trộm, khủng bố, tiêu hao. Rình rập đối phương sơ hở hay đi lẻ tẻ, gã chụp lấy tàn sát thẳng tay, rồi mang thủ cấp, vật dụng tuỳ thân ra biêu riếu giữa chợ, rồi gói đóng gửi về cho thân nhân của nạn nhân để hù doạ làm cho họ khiếp đảm.
Cuối cùng, gã Bạch công tử mệt mỏi và mất kiên nhẫn, thêm phần vợ con ở nhà cùng lũ gia nhân khiếp nhược mè nheo, gã đành chai mặt bỏ rơi lý Cường dù đã hứa hẹn bao bọc hỗ trợ đủ điều.
Trước khi đó, gã Bạch nhớ đếnSanh tóc hoe một tay điếm đàng nhưng lắm mưu mô, Bạch liền tìm đến vấn kế Sanh tóchoe bàn :
- Công tử đã có ý nhờ thì :tóc we" này đâu dám chối từ. Việc này cũng hơi rắc rối. Chắc đệ phải xuống
tận nơi xem sao.
Rồi hắn cười cầu tài :
- Nhưng xin công tử nhớ cho cái công lao khó nhọc của đệ nghen ?
- Được thôi, xong việc rồi tôi sẽ hậu đãi.
Sanh tóc hoe làm một chuyến về làng Vũ Đại . Sau ít ngày quan sát, nghe ngóng , dò la tin tức, hắn biết
rành rọt mọi chuyện về Chí Phèo, Thị Nở , Chí Mô và quan trọng nhất, tham vọng của lão Hách, lão Hào. Hắn trở về báo cáo với gã Bạch :
- Mọi đầu dây mối nhợ là từ hai lão khốn Cai Hách và chánh Hào ở làng Đại Chung bên cạnh. Lũ
chúng nó cấu kết với nhau, ý muốn nuốt chửng không những chỉ Vũ Đại mà cả mấy vùng chung quanh. Hai lão này vô cùng nguy hiểm. Phải tách chúng ra, không thì loạn trời loạn đất.
Gã Bạch công tử tỏ ý lo ngại :
- Vậy phải làm sao? Tôi đã lỡ hứa với Lý Cường khi kết bạn tâm giao là sẽ hỗ trợ hắn khi khó
khăn hoạn nạn. Quân tử nhất ngôn .Bỏ rơi Vũ Đại thì còn mặt mũi nào ?Còn dính ân oán với hai lão trùm sò đầu sỏ kia nữa.
- Chuyện hai lão bố già để tôi lo.Miệng lưỡi Tô Tần này thừa sức luồn lách thuyết phục hai lão đểu
ấy nghe lời mở lối thoát cho công tử ra đi trong danh dự, không đến nỗi bị mất mặt bầu cua. Còn chuyện Vũ Đại với Lý Cường, cái dúm đất cỏn con , nói thật nghe, chỉ là chuyện nhỏ. Núi non xinh đẹp,phong cảnh hữu tình cách mấy cũng quên chúng đi. Làm đại gia cần biết bỏ con săn sắt, để bắt con bồ nông. Chuyện đối phó với lão Hào , lão Hách mới là chuyện đại sự..Sau khi thoát ra được cái mê hồn trận của chúng, ta sẽ liệu cách. Công tử vốn thông minh, lại hào sảng, chắc đã hiểu ý ?. Phải phá vỡ mối liên kết chim chuột giả trá của hai lão cáo này ,làm cho chúng chia rẽ cấu xé nhau. Cách tốt nhất là công tử thí cái làng Vũ Đại cho chúng, nói rõ hơn là cho gã ma cạo Chí Mô. Chúng nó thắng trận này sẽ kiêu ngạo vô cùng, dễ để lộ sơ hở. Chúng ta ở ngoài vòng , đâm bị thóc, chọc bị gạo để cho hai lão ngờ vực nhau. Làm sao để lão Hách quyết ăn thua đủ với lão Hào vì công lao của lão đem thằng Chí Mô đến với lão Hào, lại gia công dạy dỗ truyền nghề cho gã . Lão kia thì cậy mình ở sát nách, lại có công nuôi dưỡng gã. Hai lão già thế nào cũng tranh chấp nhau. Lúc đó công tử ở ngoài quăng cần câu ra làm ngư ông hưởng lợi. Công tử cững đừng quên cái mối hận lão Hách thua trận công tử năm xưa,mất cả cơ nghiệp,lão vẫn luôn luôn canh cánh bên lòng, lúc nào cũng nuôi chí phục thù đấy nhé ?
- Thời thế thế thời phải thế. - Bạch công tử thở dài – Đành phải vậy. Tôi cũng không còn cách nào hơn.

Được lời khuyên như nhẹ tấm lòng, Bạch công tử không còn chút băn khoăn lo ngại. Gã lạnh mặt lặng lẽ cuốn gói thu xếp va li đi khỏi Vũ Đại, bỏ mặc Lý Cường cùng đám dân làng tự chiến đấu trong tuyệt vọng với bọn cướp . Riêng Sanh tóc hoe lại bí mật đi tìm gặp hai tên bố già để báo cho chúng biết gã Bạch công tử đã rút lui không che chở lý Cường và làng Vũ Đại nữa. Điều mong muốn duy nhất mà gã Bạch yêu cầu chỉ là xin bỏ cuộc chơi , cho gã ra đi trong danh dự. Gã Bạch cũng mong hai người đổi thù thành bạn, , dĩ nhiên là bạn giao tiếp buôn bán, đối tác làm ăn. Tin tốt lành được gửi ngay tới thằng con nuôi..\
Chí Mô cầm đầu một bọn lâu la do cai Hách chánh Hào cấp dưỡng ,quyết tâm một trận cuối cùng . Dốc toàn lực vây hãm làng Vũ Đại, gã móc nối thêm vài tên bộ hạ phản phúc của Lý Cường làm nội ứng, cấu kết với đám du thủ du thực trong làng Vũ Đại tiến công như vũ bão. Trước thời điểm tấn công, gã quay về hội ý lần chót cùng hai bố già, bảo đảm chắc chắn có sự nhất trí hỗ trợ . Trước lúc khởi hành, chánh Hào còn kề tai nói nhỏ :
- Hãy tận dụng hết nhửng gì mi đã học hỏi được từ cai Hách, những cái ta chỉ bảo mi thì
phải ghi nhớ nằm lòng, không được làm sai chệch. Cũng đừng quên dùng cái trò láu cá vặt chửi càn và cào mặt ăn vạ, hai ngón nghề mà mi đã thừa hưởng từ thằng cha Chí Phèo vô phúc của mi…

Chí Phèo - Chương 3

Chương 3: Hai bố già.https://www.facebook.com/thaolevonguyen/

Làng Đại Chung (Trung), bên cạnh làng Vũ Đại,là một làng lớn,. Nghề chính trong làng thuở trước là nghề
thu lượm, mua bán ve chai lông vịt. Nói chung đi mua bán rẻ những thứ vô dụng trong nhà người ta không biết giữ để làm gì. Do đó, thi thoảng mới vớ được món hời, còn thì cũng chẳng ra gì. Nghề ấy chỉ làm giàu cho mấy nhà quyền thế trong làng. Dân làng thì đi cứ rạc cẳng ra mà vẫn không đủ cái đút vào mồm. Lê khắp hang cùng ngõ hẻm suốt đời nên đôi chân người nào cũng to lớn như bị phù thủng . Người làng khác quen miệng gọi họ là dân làng Phù, lâu ngày thành tên tục. Người ta kể rằng, đi suốt từ đầu đến cuối làng chỉ tinh những chai cùng lọ, vì thế có kẻ gọi là làng ‘đụng chai’, một người có ăn học trong làng đổi ngược ra thành làng Đại Chung cho có văn vẻ. Ấy là theo chuyện kể của đám bình dân.
Người có vài chữ trong đầu lại nói khác. Họ kể rằng ngày xưa có một ngôi đền cổ tại đây đúc được
cỗ chuông đồng rất lớn đem cúng thần, khi khánh thành chuông, người ta gõ lên ba hồi, tiếng vang như sấm dậy, khiến loài rồng vàng ở tận bể Đông ngỡ là tiếng chuông thiên đình kêu gọi nên bay đến chầu chực. Tiếc là rồng đến lộn chỗ nên đất không linh, rồng sa xuống trần gẫy cánh không bay lên được nên biến thành rồng lộn đầu xuống đất.
.Dân làng lại nghĩ khác : đất có rồng nằm tất linh, người ta tin nó nhất định phải trở thành cái rốn của vũ trụ. Thế thì tên chữ của làng phải là Đại Trung mới đúng. Chung hay Trung thì họ (dân làng ) cũng bất cần, miễn nó vưỡn cứ được coi là vùng linh địa. Địa linh thì ắt hẳn phải có nhân kiệt.Thu lượm ve chai thì hẳn cũng là một cái nghề: nghề buôn bán . Do đó làng Đại Chung (Trung)thu hút được tứ xứ khắp nơi đổ về, tập trung được giới con buôn , giới anh chị giang hồ cũng theo đến kiếm chác Hai tay kiệt xuất nhất trong làng là cai Hách và Chánh Hào.
Lão Hách trước khi đến nhập cư từng là một tay chơi có hạng ở xa. Lão nguyên là Hắc công tử xứ
Bạt tuốt tận phương Nam.Tên của lão là Hắc Đại Hùng,tên gọi hệt như vóc dáng, con gấu đen lớn với thân hình cao to vạm vỡ. Sau cuộc tỷ thí ‘đốt tiền khoe của’ có một không hai thuở trước bị thất bại, lão mất hết tài sản cơ nghiệp vào tay một công tử nhà giàu khác là gã Bạch, lão Hắc trôi dạt lên hướng Bắc với ý định gầy dựng lại cơ nghiệp và thề có ngày trở về trả hận, cướp đoạt lại toàn bộ cơ ngơi đã vào tay đối thủ.Lão cải tên thành Lê Hách và bước vào nghề đấu thầu ve chai cần tí sức không cần vốn. Chuyện làm ăn đấu thầu với lão thật đơn giản. Chưa cần để lộ ra đôi cánh tay cuồn cuộn những cơ bắp, chỉ nhìn vào khuôn mặt của lão, thiên hạ đã chết khiếp, còn ai dám lên tiếng đôi co đấu thầu với lão? Chưa đầy một năm, trời đất giun giủi lưu lạc đến làng Đại Chung,lão đã nắm hết mọi ngọn ngành nghề mua bán trong làng. Gặp gỡ chánh Hào, một tên nhà quê gặp thời trở thành trọc phú nhờ độc quyền chiếm hữu đất đai . Một tên anh chị du thủ du thực gặp một tay tá điền lưu manh nham hiểm mau chóng kết thành một cặp bài trùng, dù trong dạ chúng ghét nhau như chó với mèo. Liên kết với nhau, chúng tạo thành một uy thế tuyệt đối, khống chế không những trong làng mà cả những vùng lân cận. . Ai nghe tên cũng phải rùng mình ghê sợ.
.
Thật ra, câu chuyện bà cô già của Thị Nở kể cho lý Cường về lão Hách để lừa hắn trong việc chạy
tội cũng không phải hoàn toàn là chuyện bịa. Đến đường cùng, chị Dậu đã phải tự bán mình vào nhà lão Hách. Lão Hách có cững bức chị Dậu đến mang bầu. Chị Dậu có đẻ con thật,nhưng chuyện xảy ra mãi từ nhiều tháng trước kìa. Ấy, cái đận mụ đi vắng hết cả tuần mới về, ở nhà xảy ra chuyện Chí Phèo tằng tịu với Thị Nở, cũng vìcái vụ "con mẹ" Dậu này đây. Thế mới lắm chuyện. Rõ chán mớ đời.

Chẳng là, mụ với chị Dậu có dây dưa dính tí họ hàng.Đâu như con cháu của đám thê thiếp của nội tổ của mụ khi xưa thời cảnh nhà chưa sa sút. Khi chị Dậu sắp đẻ, bị đuổi ra khỏi nhà lão
Hách,chẳng biết bám víu vào ai mới nhớ cầu cứu đến mụ. Giọt máu đào hơn ao nước lã. Muối mặt mụ đành phải giúp.

Cái con vợ lão Hách mới hung dữ. Biết tin Dậu có chửa với chồng, mụ bảolũ gia nhân đuổi cổ ra khỏi
làng thẳng cánh, hăm là gặp mặt sẽ băm cả mẹ lẫn con ra làm mắm.

Bà cô già mất bao tâm cơ lo lắng cho mẹ con Dậu một nơi ăn chốn ở an toàn chưa xong thì lại đến
chuyện Chí Phèo - Thị Nở. Mụ nguyền rủa :
- Giời đánh thánh đâm cái đồ ôn tai dịch vật. Sao cái thân già tôi nó khổ thế hở giời ?

Than vậy, nhưng mụ biết phải lo chuyện thằng bé cho xong, không thể lôi thôi với lý Cường được. Mà nhìn cái mặt thằng bé lại nghĩ ngay đến chuyện Chí Phèo - Thị Nở, đến bẩn cả óc.

Ngó quanh đi quẩn lại, mụ thấy trong vùng, ngoài 2 lão này, chẳng ai có đủ khả năng để nhờ cậy gửi gấm đứa bé được. Chánh Hào thì mụ cạch, cặp mắt hí của lão như muốn ăn tươi nuốt sống thiên hạ. Còn lại mỗi lão Hách..Lão ngó hung dữ, nhưng độ nham hiểm và đều cáng của lão còn thua chánh Hào một trời một vực. Trước khi mang thằng con hoang của Chí Phèo- Thị Nở đến đây, mụ đã phải tranh đấu kịch liệt với cái con cháu dở hơi, gần như mụ phải cướp lấy nó đi. Giờ này con đĩ chắc đang phát rồ phát dại . Mụ thầm nghĩ. Kệ nó, chút nữa xong việc trở về, ghé qua hàng mụ Nết mang về cho nó một mẹt bánh đúc.Con đĩ vẫn thèm bánh đúc,lại mê ăn . Có ăn là nó tươi ngay. Nhớ con rồ dại vài hôm, mình chịu khó dỗ dành rồi nó quên hết. Cái con dở hơi ấy mà. Chìu theo ý nó có mà chết cả lũ.

Đặt thằng bé xuống thềm, nó nhoanh nhoách bò đến chơi với đám chó không chút sợ hãi . Đúng tính lì lợm của thằng bố Chí Phèo vô lại.
Vợ lão Hách đi thămbạn không có nhà. Lão Hách trợn mắt bước ra :
- Này, cái mụ già kia, đi đâu quờ quạng vào đây ?Lại còn đem theo đứa con nít nào thế ? Gia nhân
đâu , sao lại để lũ ăn xin ngang nhiên ra vào nhà ta tự do như chỗ không người thế này ?
Mụ cô già cởi nón, quỳ sụp xuống năn nỉ lạy như tế sao :
- Bẩm quan lớn, xin quan lớn thương tình làm phúc nhận nuôi đứa trẻ này . Con chả nuôi nổi ạ !
- Quan quân gì? Mang về, mang về. – Lão xua tay lia lịa – nhà này có phải là trại tế bần đâu. Ta không có của đâu nuôi
nó.Một đàn chó ta nuôi ngoài kia cho ăn đã đủ hụt hơi. Cút đi ngay. Con vợ ta nó về tới , nó tưởng là con rơi con rớt của ta thì nó xé xác.Mụ già rồi ,chắc nó không phải là con mụ chứ ? thầy u nó đâu không nuôi nó?
- Dạ thưa quan lớn, xin quan lớn rủ lòng cho đứa bé mồ côi. Bố chết rồi.Mẹ nó lại dở điên dở tỉnh
chẳng ra làm sao, biết làm gì mà nuôi con. Quan lớn có thêm nó cũng chẳng tốn kém gì. Tí cơm thừa canh cặn cho nó là đủ sống. Ở nhà nó vẫn ăn chung với chó đấy ạ !

Rồi mụ thật thà kể hết mọi việc.Chuyện Chí Phèo và Thị Nở. Chuyện gì chứ việc Chí Phèo – Bá Kiến giết nhau thì lão có nghe. Loài sâu bọ chết đi thì kệ chúng nó. Đỡ chật đất. Có điều lão nực thằng lý Cường cùng đám dân làng Vũ Đại lắm. Chúng nó nhỏ bằng cái mắt muỗi mà hỗn láo, coi trời bằng vung, coi ông chẳng ra gì. Thêm cái thế đất của làng Vũ Đại sao nó kỳ quan thế :có núi cao hùng vĩ, lại có sông uốn khúc lượn lờ. Lão chỉ mong xây được cơ ngơi trên mảnh đất ấy thì sướng biết bao. Lão nhìn kỹ thằng bé Cháo Hành. Thằng này mặt dơi tai chuột, ngó thật gian xảo. Nó là dân Vũ Đại, là thằng con của Chí Phèo. Chí Phèo , Bá Kiến lại giết nhau. A ha, lão gật gù, lão mường tượng có cái gì hay ho lắm đây... Nuôi thằng chó này làm tay chân, cũng chả tốn kém là bao, biết đâu sau này chả xong việc lớn?Lão mơ đến ngày không những trở thành chúa tể trong vùng mà còn có cơ rửa cái hận thua trí gã Bạch năm nào. Cái khó là để nó đây sẽ không yên thân với con vợ chằng ăn. Lão nghĩ đến lão chánh Hào.
- Rõ gớm ! - Lão nạt – thôi thì một người nhân nghĩa (bà Tú ĐỄ) như cũng ta cũng nhắm mắt thương tình. Cứ để nó đó ta tính. Ta không nuôi được cũng kiếm chỗ gửi gấm
nó. Còn mụ đừng lo, cứ yên tâm về đi.
Thấy lão bằng lòng, mụ cô già mừng rỡ dạ thật to, cúi rạp người xuống chào rồi lủi mất, chỉ sợ lão đổi ý
.
Chờ mụ đi khuất, lão Hách cũng tất tả vào nhà trong mang ô mặc áo, rồi gọi gia nhân đánh xe ra mang thằng bé cùng lão đi qua nhà gã Hào.

Chánh Hào là một tên trọc phú quê mùa sinh ra , lớn lên trong vùng. Cha gã trước kia thuộc loại bần cố,mảnh đất cắm dùi cũng không có, chỉ chuyên đi ngó đít trâu..Từ nghề đi hót phân trâu đem bán không đủ sống mới xin vào làm tá điền cho một lão bá hộ trong làng, nhờ có sức khoẻ lại gian manh biết luồn cúi bợ đỡ, lươn lẹo chèn ép những tá điền khác để nịnh nọt chủ nên được cất nhắc lên làm tay chân thân tín của chủ. Nghề bưng bô được dịp càng phát triển càng được lòng ông bá hộ, khiến ông thưởng cho một đứa tớ gái làm vợ . Lão bá có ngờ đâu, chính thằng đầy tớ thân cận đã có âm mưu phản trắc hại lão. Khi nó nắm được mọi ngõ ngách về công ăn việc làm của lão bá, nó mật báo cho quan sai trên tỉnh. Lão bá bị bắt về tội trốn thuế và buôn lậu rượu ,chết rục trong tù. Tài sản và cả thê thiếp của lão về tay thằng đầy tớ phản trắc Hào Đại Đông, bố đẻ của lão Hào Tiểu Bô bây giờ Những lúc trà dư tửu hậu, Hào đại Đông thường rất tự đắc về thành tích nàycủa mình. Gã huyên hoang tuyên bố(láo bố lếu):
- Nhà của nó ta ở, tài sản nó ta lấy, vợ con nó ta chơi. Thật là một chiến thắng vĩ đại...bla...bla...bla...
Khi Hào Đại Đông chết, gã chánh Hào thừa hửơng đầy đủ tính chất thô lỗ , gian manh quỷ quyệt và đểu cáng của bố. Gã còn hơn bố ở cái tính ngoan cố bảo thủ và thủ đoạn . Dù làm ăn kết thân với lão Hách , một phường anh chị từng là một công tử, từng nếm mùi ăn chơi đúng điệu,gã vẫn kiên quyết giả bộ chê đồ ngoài. Ăn mặc cứ phải rặt lô can : áo thắt nút , quần thắt giải, đi dép cao su . Khi ra ngoài giao tiếp, cực chẳng đã thì gã cũng chỉ khoác đến cái áo tiểu cán đứng cổ với hàng nút đồng giữa ngực cùng đôi giày săng đá là cùng.
Chơi với lão Hách , gã có vẻ dưới tay, nhưng trong thâm tâm chánh Hào rất khinh lão Hách. Có mỗi con vợ béo ị cũng không trị nổi. Chánh Hào năm thê bảy thiếp mà trên dưới đâu ra đó. Có của, gã còn ra tận Hầu thành tậu nguyên một mụ cô đầu hát hay nổi tiếng về làm lẽ để hầu hát riêng cho gã . Nàng cô đầu sang trọng ở đâu chứ về với gã vẫn cứ phải một phép. Thế mới oai chứ.Gã tự nghĩ . Lão kia tên thì hách mà xử sự trong nhà thì như hạch.

Chánh Hào còn lưu manh ở chỗ biết mua chuộc dụ dỗ đám tay chân của nhà lão Hách để làm tai mắt cho mình . Việc trong nhà ấy ra sao gã nắm hết trong tay. Lại thêm tài đóng kịch. Cứ giả bộ ngây ngô như ngố mới là chết thiên hạ.

Bởi vậy, việc mụ cô già đem đứa bé con Chí Phèo và Thị Nở sang nhà lão Hách, gã rõ ngọn ngành mà cứ làm như không hay biết gì hết.

Lão Hách chưa vào đến cái cổng tam quan đồ sộ thì chánh Hào đã chống ba toong chạy ra đón :
- Quý hoá chửa ?Đêm qua nằm mơ vào rừng gặp hùng vương, sáng thức dậy biết hôm nay có khách quý tới thăm - Gã cười khẩy ra vẻ xách mé- Chẳng ngờ lại chính là quan anh Thật là rồng đến nhà tôm. Rước quan anh vào .- Lão quát vọng vào trong nhà nấu
nước pha trà.- Chẳng hay quan bác qua chơi có điều chi chỉ bảo ?
- Thôi khỏi khách sáo anh chánh ạ. Mình biết nhau quá mà. Tôi qua trước là thăm anh chánh , sau là có việc cần nhờ cũng
vì cái thằng bé này. Anh chánh biết nó là đứa nào không ?

Dù có tai mắt khắp nơi và nhìn cái bản mặt đâm cha chém chú của thằng bé, lão thừa biết nó là ai, gã chánh Hào cũng giả bộ ngây ngô và muốn nhân cơ hội xỏ xiên lão Hách cho bõ ghét :
- Không đâu, đệ làm sao biết nó, Hay là…con rơi con vãi của quan bác phải không ? Xưa nay quan
bác vẫn nổi đình nổi đám phong lưu đa tình trong chốn ăn chơi mà ?
- Ơ kìa anh chánh ! – Lão Hách vặc lại. – anh trông kỹ mặt tôi với mặt nó đi ! Không lẽ anh quáng gà
rồi sao ?Con tôi có là con rơi ,mặt mũi cũng không cô hồn như thế. Nói thật anh chánh nghe này. Nó là con của Chí Phèo, cái thằng cùng Bá Kiến giết nhau ở làng Vũ Đại năm ngoái đó. Thời cơ đến tay mình rồi..
- Con của Chí Phèo? Thằng con hoang?Quan bác nói gì đệ không hiểu. Cái thằng con hoang này làm gì được với thời cơ của chúng mình ?
- Có gì khó hiểu, Anh chánh ? Anh vẫn than thở cái chức phận của anh chánh tầm thường quá so
với tài trí mà anh có. Tôi cũng muốn mở mang cơ sở nghề nghiệp của mình cho đồ sộ hơn . Mình cần hợp tác để mở rộng địa bàn hoạt động. Điạ hình của làng Vũ Đại thật tốt,mình sẽ phát lên từ đó. Nhưng đám dân làng và tên lý trưởng của nó cứng đầu lì lợm lắm. Cho tới nay mình chưa có cơ hội để chiếm đoạt hay thu phục . Thằng bé co hoang này là cơ hội tốt cho mình.
- Bác nói nó tốt là tốt làm sao ? – Chánh Hào giả bộ. - Bất quá nó là đứa con hoang của một thằng vô lại thì làm được gì cho mình ?
- Ậy ! nghe người ta đồn anh chánh khôn ngoan lắm sao hôm nay chậm tiêu thế ? Này nhé, một
thằng con hoang,nó là con của Chí Phèo, Chí Phèo và Bá Kiến giết nhau, lý Cường con Bá Kiến, lý Cường là lý trưởng làng Vũ Đại. Anh chánh hiểu rồi chứ ? Nuôi dưỡng thằng này cho nó lớn lên, đưa nó quay trở về Vũ Đại ,quậy không nát làng bảo đảm không ăn tiền. Lúc đó, mình tha hồ mà có lợi.
- A ! Đệ hiểu rồi. Nhưng sao quan bác không tự làm lấy mà đem qua đùn đẩy cho đệ ?
- Ấy là tớ nghĩ tình chòm xóm bạn bè, ăn mảnh một mình coi sao được ? Hai ta xưa nay vẫn liên
kết cộng tác vơí nhau. Vả lại , anh chánh "kinh qua" nuôi dạy đầy tớ hơn tớ nhiều lắm. Thằng bé này ý chừng còn lưu manh liều mạng hơn cả thằng bố nó. Ngoài tay anh chánh ra thì ai trị nổi ? Khúc mắc nữa là từ cái con sư tử cái nhà tớ. Nó béo ị mà dữ dằn quá. Sau cái vụ con mẹ Dậu có chửa thì nó cứ lồng lên như con ngựa bất kham. Bây giờ nó ghen bóng ghen gió với bất cứ mụ đàn bà nào bất kể xấu đẹp. Thằng này ở trong nhà tớ thìco sư tử cái nó bóp mũi chết ngay.
- Ai bảo quan bác thích ham của lạ ? – Lão cười hềnh hệch. - người ta có câu nói : sướng con
c…u,mù con mắt cấm có sai. Thôi được, quan bác đã truyền xuống thì đệ phải tìm cách nghe lời.

Gã chánh Hào bước lại gần thằng nhỏ để nhìn ngắm nó .
Thằng này mặt dơi răng chuột, tóc tai dựng đứng, mắt mũi còn bé tí đã lộ hung quang, lớn lên thì cực kỳ gian manh nhưng biết che giấu lường gạt rất thâm hiểm. Một tay phản phúc bậc thầy, nhưng nếu nắm được tẩy, hắn sẽ phải nghe lời tới chết. – Chánh Hào ngẫm nghĩ : - được rồi, ta có cách. Gã bảo lão Hách :
- Quan bác yên chí. Đã gửi gấm thì đệ cố sức. Sau này ngọt bùi đắng cay ta cùng chia sẻ.

Lão nháy mắt cười ruồi, quát tháo gia nhân dọn tiệc rượu chào mời lão Hách. Hai người cụng ly cụng chén mãi gần tối mịt, đã say khướt mùng tơi , lão Hách mới cáo từ ra về :
- Nhớ chăm sóc nó chu đáo nhé ! Cần gì cứ cho đầy tớ qua bảo một tiếng.Tớ dốc lòng phù trợ Vài năm nữa nó lớn khôn tớ cũng phụ giúp một tay chỉ bảo cho nó chút ít ngón nghề.

Tiễn chủ tớ lão Hách ra khỏi cổng, gã quay vào nhà mới để ý đến thằng bé. Tính gọi nó lại mới nhớ là chưa biết tên tuổi nó. Thằng bé chưa biết nói,gã chẳng biết hỏi ai, tạm gọi là thằng Chí Phèo con. Gã kêu một con hầu lên giao cho nó săn sóc. Cô hầu này nguyên người xứ đàng Trong mới đến , giọng nói còn trọ trẹ. Ả hỏi gã :
- Thưa cụ chạnh, tên thằng bẹ ni là chi mô rựa ?
Lão bảo ả :
- Tao cũng không biết. Nó là con hoang thằng Chí Phèo. Thôi mặc bây,nuôi nó như nuôi thêm con
vật giữ nhà vậy mà. Giao cho bây lo thì bây muốn kêu nó chi cũng được.
Ả bước tới gần bế đứa bé lên, lấy tay bẹo vào má nó :
- Gợm cại thằng ni mợi tị tuội đầu mà da mặt hặn còn dầy hơn mo cau nựa. Thự này lợn lên lì lợm
phại biệt.Vậy thì con kêu nọ là thằng Chị Mo cụ hỷ ?
(Gớm cái thằng ni mới tí tuổi đầu mà da mặt hắn còn dầy hơn mo cau nữa. Thứ này lớn lên lì lợm phải biết. Vậy thì con kêu nó là thằng Chí Mo cụ hỷ ?)
- Chí mo chí mò thì mặc xác bây.Nó mà gắn cho cái đuôi thì khác gì mấy con chó mà cần tên với tuổi. Đưa nó xuống nhà dưới.
Từ đó, người trong nhà gã chánh Hào gọi nó là thằng Chí Mo. Có đứa ác miệng còn chọc ghẹo là thằng Chí mõ. Lớn lên vài tuổi đã biết đi mò gái.Mấy đứa tớ gái bị mò tức khí gọi nó là thằng Chí mò.., nó xấu hổ tức giận. Sẵn sàng gây sự đập lộn với những kẻ xách mé, chọc ghẹo.. Ngại tính hung dữ và ra tay tàn độc của nó, bọn họ bèn đội cho tên của nó một cái mũ. Thế là Chí Mo trở thành Chí Mô, ăn ở hầu hạ trong nhà chánh Hào trong thân phận một tên đầy tớ.

Chánh Hào có ba vợ và nhiều nàng hầu. Nhưng lão quý nhất là bà vợ ba là ả cô đầu Ninh Hạ. Cô Ninh Hạ không những xinh đẹp duyên dáng nhất, hát hay mà lại rất khôn ngoan lanh lợi, chỉ hiếm một nỗi hiếm muộn chưa cho lão một mụn con nào. Những khi có chuyện nan giải ,gã vẫn thường vấn kế bà vợ ba.

Đêm ấy, nằm hủ hỉ với Ninh Hạ,gã kể chuyện lão Hách mang thằng Chí Mô nhờ lão nuôi, cùng những toan tính để chiếm đoạt Vũ Đại cũng như các vùng lân cận khác.Gã bảo vợ :
- Vũ Đại không dễ nuốt. Muốn chiếm nó phải có kế hoạch lâu dài. Thằng bé này sẽ là nòng cốt
cho toàn bộ toan tính bá quyền của ta. Hiềm nó có tướng phản phúc, e rằng ngày sau sinh hậu hoạn. Ái thê có cao kiến gì không ?
Ninh Hạ cười nhạt :
- Đại phu có mộng to muốb đạt được phải cần chí lớn. Làm ăn không có chút liều lĩnh sao thành công ? Tiện thiếp trộm nghĩ vỏ quýt dày có móng tay nhọn. . Mình biết tật của nó rồi thì cũng dễ trị. Chỉ cần làm sao nắm nó như bỏ trong rọ , buông mình ra là nó chết không kịp ngáp, bố bảo nó cũng không dám phản.Phu quân cứ làm như vầy,như vầy…
Gã chánh Hào nghe vợ bé thì thầm vào tai thì tỉnh cả người :
- Số ta thật là đại phúc. Có vợ vừa đẹp lại vừa tài trí hơn người. Ái thê xứng đáng là quân sư của ta.
Thế này thì việc gì không thành ?
- Ấy ! giúp cho phu quân mà chả biết sau này có được nếm cơm cháo gì không ? – Ninh Hạ giả vờ hờn dỗi,
- Aí thê ôi ! nàng càng dỗi trông càng gợi hứng –Gã ôm chặt vợ vào lòng – Ta hứa khi công thành
danh toại, sẽ cùng ái thê chung hưởng vinh hoa phú quý.Uy quyền của ta là của nàng . Như nàng biết đó. Có uy quyền là có tất cả. Nàng rất khôn ngoan mưu lược. Sao bận tâm vào chuyện cỏn con ấy. Giờ thì mau nhập cuộc vui kẻo đêm xuân chóng tàn…

Theo gợi ý của cô đầu Ninh Hạ, gã hạ lệnh gia nhân đày đoạ Chí Mô ngay từ lúc nhỏ, cho ăn bữa đói bữa no,lúc cứng đầu cứng cổ cần trừng trị thì bị đánh đập chửi rủa thậm tệ.Thuốc đắng giã tật.Thằng bé Chí MÔ nhũn như con chi chi, nhưng càng thêm lỳ lợm và hết mực xảo trá. Vừa kịp đi đứng chạy nhảy nhanh nhẹn cứng cáp là phải đi mò cua bắt ốc . Lớn thêm một tí thì phải ra bãi sông leo lên ghe thuyền hầu hạ cơm nước cho lũ gia nhân đi kéo vó kiếm cơm. Với bản năng tự vệ, Chí Mô vốn lì lợm độc ác càng trở nên lưu manh gian xảo hơn.

Khi nó đủ khôn lớn để nhận biết sự việc chung quanh, những đối xử tệ bạc mà nó đang phải gánh lấy dường như đã quá sức chịu đựng,gã chánh Hào hiểu đây là lúc nó có thể phản kháng mạnh mẽ, cần có biện pháp để thu phục, làm cho nó thành tên đầy tớ trung thành ngoan ngoãn cho chủ, gã bắt đầu giai đoạn hai của kế hoạch Ninh Hạ.

Gã sai người đi chợ phiên sắm sửa hai bộ quần áo mới. Thằng Chí Mô lâu nay chỉ ăn mặc toàn đồ thừa của đám gia nhân thải ra, còn tã hơn giẻ rách.

Một hôm, gã gọi Chí Mô lên nhà trên. Bây giờ nó đã là một tay thiếu niên cao lớn vạm vỡ. Gã kể hết thân thế của nó cho nó biết, không quên nhắc nhở đến mối thù của nó với nhà lý Cường ở làng Vũ Đại. Gã làm ra vẻquan tâm với những khốn khổ của nó , giả bộ thương yêu ân cần với nó :
- Ta thấy mi rách rưới cực khổ thì thương lắm. Không ngờ lũ gia nhân dưới nhà đối xử với mi tệ bạc quá.
Để rồi sẽ sửa trị chúng sau. Kể từ nay, ta nhận mi làm con nuôi của ta. Mi là con hoang của Chí Phèo. Hắn lại là thằng con hoang, có tên mà không có họ. Ta cho ngươi vào dòng họ Hào nhà ta.Nhưng phải giữ bí mật đừng cho ai biết. kẻo lũ con mụ Cả nhà ta mà biết thì mi có mà tan xương. Nhưng nhớ mi không còn là tôi tớ trong nhà nữa. Con nuôi của ta.Họ của mi tạm đọc trại ra thành họ Hình. Ối giào! Hào hay Hình gì cũng là danh giá lắm. Lũ gia nhân trong nhà từ đây ta bắt phải kính trọng mi.Không được gọi mi bằng thằng.Chúng phải gọi mi là cậu Chí Mô.Nghe rõ chứ?
Chỉ tay qua cô ba Ninh Hạ ngồi bên cạnh, gã chánh Hào bảo gã :
- Chí Phèo là một tên vô lại Y là người cha ruột của mi mà không hề có chút công ơn nuôi nấng
dưỡng dục. Còn Thị Nở người đẻ ra mi lại dở điên dở khùng. Nhân tiện được ta nhận làm con, mi nên cúi lạy dì ba đây, người không sanh mi nhưng có công dưỡng dục. Như vậy là có đầy đủ cha mẹ rồi. Từ giờ trở đi không còn là đứa con hoang nữa, không phải tủi hổ.

Chí Mô rất cảm động, quên hết những oán hờn chồng chất vì bị đối xử tệ bạc từ xưa tới nay,gã quỳ xuống khấu đầu lạy luôn ba lạy, miệng cảm tạ liên hồi.. Gã nghĩ vậy là đã có gia đình, có cha có mẹ hết thời một đứa con hoang , trên đời có lẽ không ai thương yêu gã hơn lão già. Như đọc được tâm trạng gã,gã chánh Hào căn dặn thêm :
- Nay con đã lớn. Nhà ta của cải dù chưa bằng ai cũng không quá thiếu thốn. Duy cái võ nghệ cùng
mưu trí chưa được tinh thông.Ta chỉ là tên nhà quê ngớ ngẩn không ngón nghề. Nay có cai Hách là chỗ thân tình. Lão ấy là tay giang hồ, đi xa học rộng biết nhiều. Nay ta đưa mi sang đó học thêm ít ngón nghề tiện dụng . Mai kia trở về, trước là phòng thân, sau là có cơ trả hận mối thù năm xưa giữa con với nhà Bá Kiến.

Chí Mô vâng dạ lui ra. Gã được đưa sang học hỏi những mánh khoé , ngón nghề anh chị của nhà lão Hách. Lão này lại kể cho gã biết chính lão là người đã có công lao nhận lời nuôi gã khi gã còn vắt mũi chưa sạch từ tay bà cô già của gã. Sở dĩ lão phải gửi gấm gã qua nhà lão chánh Hào cũng chỉ vì mụ vợ ác độc của lão.
. Lão cũng thêm rằng lão dư biết việc gã bị đối xử tệ bạc ở nhà chánh Hào và rất cám cảnh, có cho gia nhân mang tiền của qua góp công nuôi gã, không biết có tới tay gã không ? Lão an ủi Chí Mô :
- Bây giờ , mụ vợ béo ta chịu không nổi đã tống đi, vả lại mi đã lớn, trở thành trang thanh niên vai dài sức rộng , chả còn sợ gì ai. Ở lại đây, ta sẽ giúp mi,cho người chăm sóc, dạy dỗ dăm ba chữ nghĩa , luyện tập cho vài miếng võ nghệ , nhớ lấy thù xưa, mai này trở về làng cũ góp mặt đấu tranh với đời.

Chí Phèo - Chương 2

Đứa con hoang

Bà cô già đi làm việc vặt trong làng, định bụng có ai hỏi thị Nở đâu thì bảo rằng nó ốm, bệnh thời khí chướng nước gì đó nên bụng trương ra, đang tìm thầy chạy thuốc. Thị Nở xấu người nhưng khoẻ mạnh và được cái siêng năng cần mẫn. Những nhà khá giả trong làng thường hay thuê mướn thị làm các việc vặt trong nhà. Nhờ vậy hai cô cháu có được hạt cơm và đồng ra đồng vào, nhất là trong những ngày mùa đồng áng bận việc. Không có việc thì thị lại xuống bờ sông mò cua bắt ốc. Con lớn đem đi đổi lấy gạo. Con nhỏ thì làm mắm làm muối ăn cũng sống tạm qua ngày. Chiều chiều rảnh rỗi, hai cô cháu chịu khó ra chăm sóc mảnh đất con quanh nhà trồng thêm ngọn rau cọng hành. Căn lều của Chí Phèo bện cạnh lúc này đã mục nát như muốn đổ ụp xuống. Mảnh đất chó ỉa của gã không người chăm sóc, cây cỏ mọc um tùm hoang dại. Thị Nở tiếc của giời, muốn chiếm lấy làm của riêng, may ra có thêm đồng ra đồng vào. Thị chỉ vào bụng bảo mụ cô già :
Chả đáng bao nhiêu, nhưng nó cũng là hương hoả của con gã. Mình phải ra chiếm lấy không dân làng lại bảo đất hoang mà cuỗm mất đi thì uổng.
Mụ cô già hốt hoảng :
- Này nhé, chớ có dại. Mày mà ra nhận mảnh đất ấy thì có lôi thôi to với nhà lý Cường. Trước đây, chính lão Bá Kiến phải thí cho Chí Phèo cái miếng đất ấy vì ngán cái tật cào mặt ăn vạ lấy tiền uống rượu. Gã đưọc thể đi đòi nợ cho lão thì lão cho gã mảnh đất cắm dùi ấy. Mày đụng đến có khác gì đi thú tội.Trong làng chưa ai biết mày có chửa, bây giờ mày lấy đất của gã thì ăn nói làm sao ? Chả lẽ bảo lấy làm của thừa tự cho đứa con trong bụng thì đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Thôi con ạ ! Nó vừa bằng cái dạng háng có đáng gì. Để bị phạt vạ còn nặng tội gấp trăm lần. Nhân thiên hạ chưa biết thì cố mà giấu . Lúc này cái bụng mày bắt đầu căng ra rồi đó ,liệu mà lánh mặt. Công việc vặt bấy lâu trong các nhà giầu thuê mướn từ giờ để tao lo liệu. Mày chỉ nên ra sông xúc con tôm cái tép được rồi. Thật đúng là con dại cái mang.
Nhưng mụ biết dối thiên hạ cũng chẳng được lâu. Cái bụng Thị Nở càng lớn thì nỗi sợ bị phạt vạ càng to. E dân làng sinh nghi, mụ kéo thị ra lò gạch bảo :
- Mày ra đây ở chờ đẻ xong. Khuất mặt, dân làng, họ khỏi dị nghị. Đẻ rồi thì bóp mũi nó hay đem cho đi cho khuất mắt . Ba mươi mấy tuổi rồi còn đú đởn cho lắm vào, khổ lây đến cả tao.
Rõ nỡm chửa ! Ai khiến mụ lo .Tôi đẻ tôi nuôi. Chả gì nó cũng là con của mẹ Nở.
- Để coi, mày có nuôi nổi nó không. Hay rồi lại đến tay gái già này. Mày sinh ra nó là người chứ là khúc gỗ đâu mà cất giấu mãi được ?
Rồi cũng đến ngày thị đẻ. Trời sanh voi trời sanh cỏ. Thị đẻ dễ như gà, cục tác vài tiếng là xong. Thị dở hơi nhưng lại khoẻ như trâu. Còn hơ lửa ,thị đã nhìn lom lom vào đứa con đỏ hỏn và nhận ra cái mặt nhòn nhọn y như mặt thị, cặp mắt xếch kia thì đúng của gã Chí Phèo.Da mặt còn non mà đã chai như đít khỉ. Thị thầm thì mặt này lì lợm phải biết. Y thị nhìn cuống nhau trên rốn đứa trẻ,cầm trên tay lẩm bẩm:
- Chí Phèo mà còn sống thì gã đã đem nhắm rượu
Đoạn thị nghĩ ngợi. Có khi gã đang thèm dỏ giãi ở dưới đó. Hay là mình gửi xuống cho gã ? Dù chưa bái thân bái đường cũng đã có thể coi là có tình ổ rơm, nghĩa « kêu làng » , già nhân ngãi, non vợ chồng.. Để gã thèm rượu thèm thịt cũng tội. Nghĩ là làm liền. Thị bỏ hai xu ra mua một cút rượu tưới lên mả, lại đem cuốc xẻng ra chôn cái nhau ngay trước mả Chí Phèo.Rồi cũng khấn vái lẩm bẩm chi đó. Đã bảo thị dở hơi.
Mụ cô già thì cứ chờ tối đến, nhìn trước nhìn sau thấy không còn bóng người mới lần theo bờ bãi mà đi tắt qua khu mả hoang để tiếp tế, khi thì ít gạo, lúc vài củ khoai,khúc sắn hay lọ mắm mới làm ,dăm ba hột muối. Kịp thấy đứa cháu đẻ đái xong xuôi, mẹ tròn con vuông, mụ hỏi :
- Sao mày không đem cho đi. Hai mồm ăn đã đủ chết, giờ lại
thêm một mồm nữa. Có mà rã họng.Tao già rồi, không còn tay
chân sức lực đâu mà nuôi thêm người nữa.
Dở thì dở , thị Nở vẫn có tình mẹ con quyến luyến, thị trả lời :
- Ai nỡ đem cho. Mụ không phải nuôi. Con tôi đẻ tôi nuôi.
- Nói ngang như cua bò thế có chó nó nghe. Mày nằm đó ôm nó thì của đâu bỏ vào mồm ?Lại ngộ nhỡ dân làng khám phá ra mày chửa hoang thì sao ?.Lão Bá Kiến chết rồi, nhưng thằng lý Cường con nó cũng đáo để lắm . Qua mặt nó không dễ. Nó mà biết được thì chẳng còn biết…xoay xở ra sao ?
Nói tới đây, mụ cô già sợ hãi không dám nghĩ tiếp.
- Tới đó hẵng hay. Mụ cứ lo bò trắng răng.
- Thôi mặc xác mày. - Mụ cô già thở dài –Nói chuyện phải trái với mày như nói với đầu gối. Đã đặt cho nó tên gì chưa?
Thị Nở lúc này mới ngẩn người ra. Trong đầu thị chẳng hề nghĩ đến chuyện ấy. Đặt tên gì bây giờ ?
Thị gọi là thằng chó con . Mới sanh đã phảng phất mùi chó và rượu. Thật bố nào con nấy. Thị nhớ lại cái chuyện ngủ bờ sông. Thị đã kêu làng. Chí Phèo còn kêu làng to hơn . Nghĩ lại, thị thấy xấu hổ, mà lại thinh thích.Có lẽ có nó vì cái đêm ngủ bờ ấy thì phải ? Hay gọi nó là thằng ‘ Bờ’ ? Rồi thị lại sợ người ta biết chuyện ‘ kêu làng’ với Chí Phèo của thị. Vậy thì không được.Cũng vì cái chuyện « kêu làng » lúc ấy mà bây giờ mới lòi ra thằng chó con này. Chí Phèo họ gì nhỉ ? Thị không biết. Chưa bao giờ hỏi. Có hỏi chưa chắc gã nói thật. Ờ mà cần chó gì. KHố rách áo ôm chứ vương tướng gì mà tên với họ. Còn chuyện nuôi nó hả, Giời sanh voi giời sanh cỏ. Chí Phèo bố nó là thằng con hoang, có ai đoái hoài săn sóc tời mà gã cũng lớn lên như cỏ cây ? Vài hôm nữa thị khoẻ lại thì khắc kiếm ra cơm gạo chứ có gì phải lo. Thị lại nhớ cũng vì thích cái chuyện ngủ bờ ấy mà thị mới thấy thương thương gã Chí Phèo, mới nấu cháo hành cho Chí Phèo. Vợ chồng thì chưa nên, nhưng một ngày cũng là nghĩa. Thị ở với gã suốt tuần.Thế chả có tình nghĩa à ?Tình nghĩa cháo hành.. Vậy mới có thằng chó con này. Vậy thị gọi nó là ‘Hành’ ,:thằng Cháo Hành.
Thị nói cho bà cô nghe ý nghĩ của thị, mụ cười ngắc nghẻo :
- Xời ơi, cháo hành ,với cháo tỏi. Ối, mà lộn vào cái giống Chí
Phèo thì cháo hành hay cháo thí , cháo nào chả là cháo, bố nó là Chí Phèo, sao không đặt nó là thằng Chí gan, chí ruột? Mà thôi mặc mày. Liệu mà giấu biến nó đi. Để nó chường mặt ra, cả làng cả xóm biết , có mà chết với gã lý Cường.
Mụ đi về nhà, trong bụng vẫn nơm nớp lo. Phải kiếm cách nào chứ? Ngộ nhỡ dân làng biết thì có nước tiêu tán nhà cửa, rồi đi ăn mày. Không khéo còn đi tù nữa không chừng.
Thằng bé con hệt như bố, và dù thiếu ăn thiếu mặc, sống vất va vất vưởng vẫn lớn như thổi. Khi nó đủ cứng cáp để bò lanh quanh, thị Nở kiếm đâu được con chó con nuôi cho chúng hủ hỉ chơi đùa với nhau, trong những lúc thị phải đi quanh quẩn kiếm ăn. Vào những ngày mùa hái gặt, có lúc bận bịu, thị múc tô cháo ra định cho con ăn, loay hoay để quên đó rồi đi làm, ở nhà đứa bé và con chó đứa bốc đứa liếm, cùng ăn chung một tô.. Thế mà nó chẳng đau ốm bệnh tật .Ngày tháng qua đi lặng lẽ , thị Nở ban ngày đi làm việc quanh làng ,lúc thì kiếm củ khoai củ ráy, lúc đi làm ba việc lặt vặt cho những nhà khá giả trong làng lại đá qua nhà mụ cô già nhờ thỉnh thoảng đáo qua để mắt trông trẻ.
Một hôm, trong làng Vũ Đại, có con trâu bỗng nổi chứng điên, chạy tràn về bãi tha ma nơi có lò gạch bỏ hoang. Lũ người đi đuổi trâu ngang qua đó tình cờ nghe có tiếng trẻ con oe oé lấy làm lạ lắm.Cánh mả hoang này lâu nay lại có cảnh ma trêu quỷ hờn chắc? Nắm được con trâu điên, trên đường dắt nó trở về làng, cậy đông họ quên sợ hãi tiến lại gần lò gạch xem người hay ma trong đó.. Họ khám phá thấy thị Nở và đứa trẻ trong lò gạch. Dân làng Vũ Đại từ hôm ấy đồn ầm lên về việc ấy khiến lý Cường phải kêu trương tuần gọi bà cô già đến đình làng tra hỏi. Mụ cô già biết rằng việc này trước sau cũng phải đến,nhiều đêm mất ngủ, mụ đã nghĩ ngợi tính toán. Cuối cùng mụ đã tìm ra lối thoát. . Mụ dặn dò Thị Nở có ai đến tra hỏi về thằng bé cứ bảo nó là của mụ gửi gấm, thị chỉ biết nuôi . Tất cả để mụ lo liệu.
Lý Cường lại cho người đi bắt thị Nở , đưa thị ra đình tra hỏi. Lý Cường quát hỏi :
- Thị Nở kia ! ra đứa bé kia ở đâu chui ra vậy ? Có phải thị chửa hoang đẻ nó ra không ? Khôn hồn hãy khai hết sự thật ? Ai là cha nó ? May ra ta nể tình phạt nhẹ. Nếu phát hiện thị gian dối, thì nên nhớ pháp bất vị thân.Có là người nhà ta cũng chẳng tha. Ngươi sẽ bị phạt nặng gấp ba.
Nhớ lời dặn của mụ cô già, thị Nở lạnh lùng trả lời :
- Tôi không biết. Mụ cô già giao nó cho tôi, bảo nuôi thì tôi nuôi.Còn muốn biết nó chui ở đâu ra thì cứ mụ mà hỏi.
Nói rồi thị ngậm miệng, hỏi gì cũng không nói nữa. Bất đắc dĩ, lý Cường phải vời bà cô già ra đình. Hỏi đến mụ thì mụ trả lời :
- Bẩm ông lý, có làng nước chứng giám, tôi già cả rồi còn đẻ đái gì được. Cái đĩ Nở nhà tôi thì nó xấu như ma lem, lại dở dở ương ương, cho không cũng không ai thèm. Không tin, ai muốn tôi cho không đó.Khỏi cần tiền cưới tiền cheo. Ông lý thử tìm xem cả làng Vũ Đại coi ai làm nó chửa được.
- Thế thì đứa bé này ở đâu đến ? – Lý Cướng gặng hỏi – Chả nhẽ nó ở trên giời rơi xuống ? Hay mụ lại bảo ai đó đem bỏ ngoài đường rồi mụ nhặt về ? Nhà mụ xác xơ, cơm chưa đủ nhét kẽ miệng thì làm quái gì có từ tâm đi nhặt một đứa bé ngoài đường về nuôi chứ ?
- Dạ ! nếu ông lý muốn biết cặn kẽ thì mụ già tôi không dám giấu. Câu chuyện có hơi dài.Chả là thế này, - Bà cô già đáp - Ông Lý biết mẹ Dậu ở làng bên chứ ? Cái con bé đã có ba đứa con , thế nhưng mặt mũi cũng tạm gọi có tí nhan sắc, chỉ phải cái tội nghèo, còn thằng chồng cứ ốm quặt ốm quẹo chẳng làm ăn gì được đến nỗi không tiền thuốc thang , lại cả không có tiền đóng sưu nộp thuế rốt cuộc phải bán cả con lẫn ổ chó để đi nộp thuế thân cho chồng í mà. Lần này nó lại đẻ nữa mà nuôi không nổi. Nó thấy tôi cô quạnh nên van nài nuôi giùm . Tôi già cả mắt mủi kém cỏi, lại chửa trông coi con nít bao giờ nên tay chân cứ luống ca luống cuống không biết làm gì mới bảo con đĩ cháu nó còn trẻ trung mạnh khoẻ coi giữ hộ.
- Mụ điêu ngoa quá ! – Lý Cường quát – con mẹ Dậu thì ai chả biết. Nhưng thằng chồng đã chết thẳng cẳng từ tám hoánh rồi thì nó chửa đẻ sao được ? Hay nó lại chửa hoang với ai ? Ăn vụng không biết chùi mép thì phải văn tự về làng bên đó để quan sai họ lôi ra hỏi tội cho chết mẹ nó đi ấy chứ ?
- Giời ơi ! Thế ông lý không biết chuyện sao ? - Rồi mụ tiến lại gần lý Cường thì thầm vào tai .
- Con mẹ Dậu có chửa với ai ông lý biết không ? người ta rỉ tai nhau là nó có chửa với Lão Hách ở làng Đại Chung Cái lão cai quyền thế nhất nhì trong làng đó.. Chuyện như thế này :Mẹ Dậu bán cả con và chó rồi vẫn thiếu nợ mà chồng vẫn vào tù. Túng thế, chị bỏ lại hai đứa con dại để đi làm vú cho mẹ ông nghị Quế. Bà này già khú đế , không còn cơm cháo gì được , phải sống nhờ sữa. Chị Dậu tuy nghèo , bữa đói bữa no, nhưng được cái sữa của chị sau khi khám nghiệm thật tuyệt hảo, rất tốt cho người già. Tưởng đã được yên thân, không ngờ lão Nghị thuộc týp sợ vợ lại rất thèm chị. Một đêm, lợi dụng vợ phải đi hầu quan phủ, lão mò đến căn buồng chị đang ngủ để mò với câu nói nổi tiếng :
- Tao đây,. Cụ đây. Tắt đèn, nhà ngói cũng như nhà tranh. Tao không cần gì cái đó (Tắt đèn – Ngô tất Tố) .
Đúng lúc đó mụ vợ trở về, giải thoát cho chị khỏi thất tiết với chồng. Lão nghị cay lắm. Lão tồng cổ chị ra ngoài đường không cho một cắc bạc. Chị Dậu về nhà thì anh Dậu bị tra tấn và bệnh hoạn đã chết rũ trong tù. Chôn cất chồng đến cái chiếu bó cũng không có.Quẫn chí, chị hết đường, vào nhà lão Hách . Chị bảo chả còn gì để bán nữa, có mỗi cái thân này đem bán nốt. Vợ lão Hách đã toan không nhận vì nhà lão chả thiếu người làm. Bỗng dưng cai Hách đi ngang, nhìn thấy chị thì lão nuốt nước bọt. Nó nghèo khổ mà cứ hơ hớ thế kia, trông ngon lành tệ. Chẳng như vợ lão, hốc cho lắm của bổ vào, béo múp míp như con nái xề, mỗi lần phải phục vụ chuyện chăn gối với ả, lão chỉ thấy đó là một đống mỡ, tởm lợm đến tận cổ..
Lão có ngay tà ý trong đầu. Lão bảo vợ :
- Nhà mang tiếng có da có thịt mà nó tụ lại ở bụng, ở mông, ở chỗ nào ấy, còn vú vê lại không đủ sữa cho con bú. Nhà thử nhìn coi cặp vú nó kìa !Người thì gầy gò mà vú căng sưã tràn cả ra ngoài. Ngữ ấy cho ăn uống đầy đủ mà làm vú em thì thằng Ngọ nhà mình chả bao giờ khát sữa..
Bà vợ liếc xéo chồng :
- Con nó bú hay ông muốn bú nó ? Tôi lại còn lạ gì cái tính dê xồm của ông nữa. Thấy gái như mèo thấy mỡ. Thứ đàn ông gì như chó tháng Tám , thiếu đàn bà một đêm đã bức sốt không chịu được
- Ơ cái mụ này nói năng gì lạ ? Tao như thế này mà đi thèm cái con mụ rách rưới ấy à ?Nhà cũng vừa vừa phải phải thôi. Cái máu hoạn thư của nhà gì mà ghê gớm thế ? Ghen tuông cả với đưá ăn mày.
- Ai thèm ghen với cái đồ bẩn thỉu đó . Có điều cái bản mặt trẻ không tha già không thương của ông thì ai mà không rành,phải đề phòng trước. - Mụ vợ cầm con dao díp dứ vào mặt lão. - Để cho nó vào nhà. Nó mà lộn xộn với ông là tôi thiến ông, còn nó thì tôi cắt tiết.
Thế là mẹ Dậu đuợc làm vú em. Thật ra,trong nhà , thằng Ngọ không thiếu sữa.Nó đã lên năm vẫn còn nhõng nhẹo đòi bú. Thật ra răng cả đấu, nhai được mọi thứ rồi chứ còn bé bỏng gì. Cần sữa thì vợ lão không có , đã có sữa bò sữa tây.Lão Hách thiếu gì tiền. Nhưng lão thuộc loại dê chúa. Thấy của lạ thì thèm .Thằng Ngọ con lão chưa ráo máu đầu cũng đã trổ mòi có tính y bố.. Mỗi lần tới bữa chị cho nó bú là một cực hình,miệng nó ngậm một vú, còn tay mân mê vú khác. Trăm lần như một, nó day dứt cái đầu vú chẳng bao giờ nó chịu nhả ra cho đến khi chị Dậu phải lạy lục năn nỉ.. Ban ngày thì nó đòi cõng nó đi chơi, đêm thì bắt chị ôm nó vào giường ru ngủ. . Lão Hách thì mắt trước mắt sau trông chừng mụ vợ, có vẻ ghen cả với thằng con. – Bú mớm gì mà suốt ngày – Lão càu nhàu lẩm bẩm. Dậu chết chồng lúc còn trẻ, mới có hăm lăm ,đói ăn mà ,nhìn thật man dại. Ở nhà lão Hách dù chỉ có được cơm thừa canh cặn , người vẫn tròn trĩnh ra, da mặt từ từ nhả nắng, ngày càng trắng da dài tóc.Lão Hách càng lên cơn lợn lòng háo hức.Lão nghĩ bụng, ăn cao lương mỹ vị, thịt cá ê hề mãi cũng chán.Lão đâm thèm cơm hẩm với dưa cà mắm muối.Xem nó ra sao ?Lão nghĩ thầm trong bụng :
- Ngữ này mà đem lụa là son phấn dán vào thì cái đám tiểu thư khuê các ở thành vị tất đã qua mặt. Mà cái đám ấy đỏng đa đỏng đảnh, chỉ có ăn chơi , thịt da nhão nhoét. Còn coi nó kìa, làm lụng nhiều, da dẻ nó căng ra như muốn nứt quần nứt áo. Thật là tấm thân tràn đầy sinh lực.
Càng nhìn Dậu, lão càng thấy bứt rứt, đứng ngồi không yên. Không được ăn nằm với nó một đêm, con người lão chắc nổ tung . Lão phải tính kế. Lão nhất đinh phải tìm ra kế.Để tránh ánh mắt tò mò ghen hờn của mụ vợ phì lũ tinh quái, đêm đêm, biết tính mụ vợ mát da mát thịt, giống như gà chửa tối đã lên chuồng, mụ leo lên giường chưa đầy năm phút đã ngáy pho pho, lão nại cớ bận rộn phải làm thêm việc giấy tờ sổ sách để ở lại thư phòng đến khuya,ra hiệu cho thằng hầu thân cận phải canh chừng mụ vợ cho lão, chỉ cho mình chị Dậu ra hầu hạ điếu đóm trà nước.. Lão hất hàm bảo Dậu:
- Thằng Ngọ không cần sữa của mày,nhưng tao cần mày. Nhớ tuyệt đối ngoan ngoãn, tao bảo gì thì làm nấy thì sẽ có thưởng..Liệu hồn câm cái mõm lại thì tao cho ở lại mà kiếm cơm kiếm cháo, lộn xộn chống đối tao đuổi cổ, còn cho đi tù mọt gông.
Rồi mặc chị van xin lạy lục là chồng mới chết, con còn đang đại trở, xin ông thương lấy con kẻo chồng con nó không nhắm mắt được. Lão cứ đè chị ra. Đúng như lão mơ ước, cái con nhỏ quê kệch này làm lão thích thú đến điên người.Dậu đành ngậm bồ hòn làm ngọt vì nhà cửa đã tan nát. Con cái mỗi đứa một nơi không biết lưu lạc phân tán nơi nào.
Được mấy tháng thì chị Dậu có chửa Khi bụng chị to ra thì lão bắt đầu sợ. Con lợn lòng đã thoả chí, lão không còn thấy người đàn bà quê mùa đáng giá nữa, lão bèn kiếm cớ chạy làng. Lão gọi lên nhà , đưa cho chị mấy đồng bạc rồi bảo kiếm chỗ đi đâu cho khuất mắt, chớ để cho con vợ lão biết được thì nát thây. Mụ vợ của lão bấy lâu bị che mắt, bây giờ biết được sự thật, mụ lồng lộn lên đòi xé xác « con đĩ rạc » ra hàng trăm mảnh. Dậu vô cùng kinh hãi. Nó chạy qua tôi khóc lóc năn nỉ quá, tôi thương tình nên lỡ nhận giúp nuôi đứa bé cho nó nó. Đầu đuôi chỉ có thế. Nếu ông lý không tin hoặc muốn bắt tội đứa bé thì cứ qua gặp lão Hách mà hỏi.
Ai chứ lão Hách, lão Hào làng bên thì chả cứ lý Cường, thiên hạ đều kiềng mặt.Lý Cường không muốn đụng mặt hai lão này chứ đừng nói chuyện tra hỏi. Tuy vậy, hắn cũng doạ :
- Có thật không đó ?Chuyện mụ kể y như tiểu thuyết của lão Nam Cao thế ! Mụ mà bịa chuyện là vào nhà pha mà nằm đó nghe chưa. Đây không phải là chuyện đùa.
- Dạ thưa cụ lý ! Thật đấy ạ ! Tôi là kẻ mù chữ thì biết gì đến Nam Cao Bắc thấp mà bịa.Cụ Lý không tin thì cứ qua làng bên mà hỏi. Tôi còn ở đây, có chạy đi đâu khỏi cái làng Vũ Đại này.
Tuy vậy, lý Cường cũng nói cứng :
- Mụ định doạ ta đấy phỏng ? Lão Hào lão Hách hay lão Thiên lão Địa nào đi nữa mà làm bậy cũng còn có pháp luật. Đường đường một ông lý như ta lại sợ họ sao ? Có điều, nói cho mụ biết. Con mẹ Dậu đã chửa hoang thì ở đâu cũng phải trói gô nó lại mà lôi ra xử tội. Bây giờ mụ giấu nó ở đâu thì phải khai ra. Nó không thuộc làng Vũ Đại thì ta « xức » giấy về làng cho họ xử nó. Lúc ấy mụ phải ra làm nhân chứng.
- Nói của đáng tội, chị Dậu khi giao đứa bé cho tôi xong nó đã trốn mất tăm hơi. Ở lại e không toàn mạng với mụ vợ lão Hách. Các ngài bên ấy e to chuyện mang tiếng nên cũng đã dàn xếp xong. Tôi trộm nghĩ làng Vũ Đại chúng ta chả nên dại dột dây dưa vào làm gì. Như thế đã đủ chứng tỏ cho ông lý là cô cháu tôi hoàn toàn vô tội đấy nhé.Tội cho cái thân già này, chỉ vì thương người mà đem hoạ vào thân.
Lý Cường bèn tạm dằn lòng :
- Mụ cũng thuộc tay mồm loa mép giải lắm. Khộng hiểu có thể tin được mấy phần câu chuyện thêu dệt của mụ đây.Thôi được.Chưa có chứng cớ thì tạm tha cho mụ cái tội chửa hoang. Ta mà biết được mu có điều dối trá điêu ngoa thì ta lấy kìm rút luỡi mụ ra nghe chửa ? Nhưng đứa con hoang mụ nuôi lại là vấn đề khác. Lệ làng xưa nay vẫn nghiêm,không thể lờn mặt.Con hoang rành rành ra đó.Chối vào đâu. Cho mụ một thời gian từ giờ đến cuối năm phải tống khứ đứa trẻ đi. Nó là con của ai cũng mặc.. Làng Vũ Đại này không phải chỗ cho những chuyện vãi…đại như cái kiểu mèo mả gà đồng thế . Gã Chí Phèo trước cũng là một thằng con hoang, từ đâu đến chẳng ai biết. Thế rồi gã đến quậy nát cả cái làng Vũ Đại này. Rồi gã đâm chết cha ta. Biết đâu thằng con hoang này lớn lên chả cầm dao đến giết ta. Tống cổ nó đi. Vũ Đại này không thể có lắm con hoang vậy được.
Mụ cô già vâng dạ ra về, Vừa đi mụ vừa suy nghĩ lo lắng. . Thành chuyện to chứ chẳng chơi. Làm cách nào tống khứ thằng bé đi. Cái con Thị Nở nửa tỉnh nửa dại mà cứ quấn quýt với con nó mới chết. . Làm sao dứt được nó ra ? Rồi đem nó đi đâu? Bỏ đại nó ngoài đường thì quả nặng tội. Thà chịu phạt mất nhà mất đất, ai nỡ lòng làm chuyện bất nhân vô đạo thế. Thật là khó xử. Lại tội vạ đến cái thân già này thôi.


(Xem tiếp chương 3)

Bài mẫu thư UPU lần 48: “Hãy viết một bức thư về người hùng của em” (Tiếng Anh: Write a letter about your hero) dành cho các em học sinh dưới 15 tuổi.

 “Hãy viết một bức thư về người hùng của em” (Tiếng Anh: Write a letter about your hero) dành cho các em học sinh dưới 15 tuổi. Mẫu thư U...